Cái đồ.....
Aug 11, 2013 11:32:12 GMT 7
Post by Im Seme on Aug 11, 2013 11:32:12 GMT 7
Tác giả: Toupi
Nguồn: Táo xanh
Thể loại: One shot
Nghĩ sao cái người 17 năm nay luôn luôn khẳng định với nó là, ông già Noel không có thiệt, mà nếu có ổng cũng không có ngu tới nỗi mà vác xác tới cái xứ nhiệt đới nóng hổi này trong cái bộ đồ dày mo màu đỏ của ổng, giờ đây lại đi mượn ông Noel tặng quà cho nó.
Dạ, một ông Noel dịch vụ, với cái bụng độn bằng cái gối nằm, và hàm râu quyến rũ…chờ bị giật mà bất cứ cứ đứa lớp 11 nào nhìn qua cũng biết, là dùng cho tụi con trai mướn mà tặng quà làm le cho mấy nhỏ con gái.
Dạ, bởi vậy khi mà ổng đọc tên “Trương Bảo Thiên Hoàng”, thì mấy chục chục cái con mắt tò mò trong cái lớp 11C này đều dồn vô nó.
Lớp có 38 đứa con gái, và 7 thằng con trai.
Lớp được mệnh danh là nhiều mỹ nữ nhất trường [hay yêu nữ, theo 7 thằng nạn nhân trong đây đặt]
Và 38 mỹ nữ ấy không hề được quà, mà là nó.
Và, để làm tình hình tồi tệ hơn, cái món quà ấy không phải do một em gái hâm mộ nào tặng.
Dạ, món quà ấy là do…má nó tặng.
Và, cái món quà ấy mang một hình dáng lộ liễu tới mức không đứa đầu trâu mặt ngựa nào nhìn vô không biết.
Một cây guitar.
Đây là cái giá nó phải trả, vì dám thẳng thừng từ chối lời dỗ ngọt của má bắt nó đi học guitar.
Đây là cái giá nó phải trả, vì dám làm con của một bà cô dạy Văn có thâm niên nhiều năm trị học trò.
Một đòn hiểm ác.
Hiểm ác ở chỗ, ông già Noel được má nó thiết tha nhờ đọc cái lời nhắn trên gói quà.
Hiểm ác ở chỗ, cái lời nhắn ấy thân mật tới mức, dám gọi nó bằng cái tên thân yêu mà má nó dùng để gọi nó ở nhà, mà nó đã hết sức che dấu để không bị phô bày cái tên đó ở trường.
Đặt làm chi cái tên hoa mỹ “Trương Bảo Thiên Hoàng”, để rồi ở nhà gọi người ta bằng cái tên đáng ghét ấy.
“Tẹo con, tặng con cây đàn guitar nè, con học đánh đi nha.”
Và để bạn Tẹo mặt đỏ như trái cà chua chạy ra khỏi cái lớp đang chìm trong một tràng cười man rợ, để tìm má mình, người sau một hồi tỉnh bơ ngồi nghe bạn nổi xung thiên, lại tỉnh bơ phán một câu rằng, nếu bạn không chịu đi học đàn, thì tuần sau bài giảng của má trên lớp sẽ có thêm một số hình minh họa thú vị vô cùng.
Và giờ đây, bạn ấy đang lê chân vô lớp học đàn.
Hoàng nhìn quanh cái lớp học mới của mình, một cái lớp nhỏ ơi là nhỏ, chỉ có chừng 6,7 học viên.
Vì má nó quen biết ông thầy, nên nghiễm nhiên là nó được tống vào đây.
Cái tuổi 17 của nó là cái tuổi lo lắng cái nhiệm vụ cao cả là chuẩn bị cho cái năm 12 máu lửa, hay ít ra là cũng giả vờ như vậy.
Vậy mà má nó nỡ lòng nào quăng nó vô đây, vô cái lớp học chẳng có ích lợi gì cho cái sự nghiệp thi cử của nó, trừ khi nó thi vô nhạc viện.
Cũng hên nó đã thề sẽ bỏ nhà đi nếu má nó bắt thi vô nhạc viện.
Nói cho cùng, má nó muốn tốt cho nó, ở tuổi của bà, bà ước được làm nhiều thứ, được học nhiều thứ, nhưng đâu có được.
Bởi vậy giờ bà đành gửi gắm hết vô thằng con trai một.
5 tuổi đã đi học bơi…để sau này đi biển khỏi lo chết đuối.
7 tuổi đi học võ….để sau này tự vệ trước tụi côn đồ [làm như nó sinh ra đã bị người ta truy sát không chừng]
10 tuổi đi học vẽ…để biết đâu trở thành họa sĩ nổi tiếng.
11 tuổi học thư pháp…để Tết ngồi ngoài đường kiếm ít tiền lẻ.
13 tuổi học tennis, cầu lông…để sau này thi đấu giao hữu với đối tác.
15 tuổi học đánh cờ…để luyện suy nghĩ chín chắn.
Và 17 tuổi đi học đàn…để…sau này cua gái chăng?
Cũng may má nó chưa nghe tới nhóm múa Những ngôi sao nhỏ, hay một cái lớp kịch rối gì gì đó.
Quay trở lại với lớp học, ta tới đâu rồi nhỉ?
À, các thành viên trong lớp tự giới thiệu.
Sinh viên năm nhất Đại học.
Hai người yêu nhau, tất nhiên không phải họ giới thiệu vậy, mà vì cô này ngồi trên đùi anh kia suốt từ đầu buổi tới giờ, nên nó đoán biết vậy.
Sinh viên năm hai Đại học.
Người thất nghiệp.
Chị gái làm kế toán.
Và nó.
Vậy…nó nhỏ nhất hen.
Tất nhiên, vì nhỏ nhất, cũng vì dễ thương nhất, nên nó rất được mọi người ưu ái [Tất nhiên, cặp yêu nhau kia không thèm ưu ái nó làm gì cho mệt, họ ưu ái nhau là đủ rồi]
Được ưu ái, tất nhiên là được mọi người chú ý, mà nó thì thích được chú ý lắm chứ. Bài nào nó đàn, mọi người cũng đều yên lặng lắng nghe, chuyện gì nó nói, mọi người cũng đều hào hứng tán thưởng.
Vậy mà, cái vụ ưu ái đó không kéo dài quá hai tuần.
Má nó hay đọc thơ, “Trường Giang sóng sau xô sóng trước.” Nó cóc thèm hiểu, vậy mà tự dưng bây giờ lại lôi ra mà…hiểu.
Lớp nó có một thằng nhóc mới, dễ thương hơn nó, nhỏ tuổi hơn nó.
Trời ôi, nó vừa tập bài “Quỳnh Hương” vừa ngâm câu thơ mà nó mới hiểu ra.
“Thằng quỷ sứ” đó học lớp 10, chung trường với nó, và học trong ngay cái lớp mà thân mẫu nó chủ nhiệm, tất nhiên chắc cũng không ai khác giới thiệu cho.
“Thằng quỷ sứ” đó đi học bằng xe Maxx, mà nó thì vẫn cọc cạch xe đạp.
“Thằng quỷ sứ” đó chơi cây đàn xanh lè, chứ không phải nâu gỗ như người ta. “Đồ khác người!”
“Đồ khác người” vừa vô lớp là được bà con vây quanh liền, hắn cười cười khoe cái răng khểnh thấy mà ghét.
“Đồ răng khểnh” vô lớp là chiếm hết cảm tình của mấy bà chị, mà cái chỗ đó trước nay là của nó, không phải nó thích gì mấy bà lớn tuổi hơn nó, mà nó vẫn cứ tức vì cái danh hiệu hotboy trong cái lớp học đàn nhỏ nhỏ này đã bị tước đoạt.
Ờ, bị tước thì thôi quay về làm hotboy trong lớp, cái lớp công nhận nhiều boy ghê để mà cạnh tranh với nó.
Cái đồ thấy ghét.
Sau 3 tháng, lớp học đàn giải tán, nó vừa tiếc tiếc, vừa mừng vì thoát khỏi “đồ thấy ghét” kia. Nó cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình, là quyết không nói chuyện với “đồ thấy ghét” trong suốt thời gian học ở đó, mặc cho bao nhiêu lần cái răng khểnh nhe ra..làm duyên để mà bắt chuyện.
Cái đồ vô duyên.
Mừng đâu chưa kịp, đã thấy “đồ vô duyên” xách tập lại nhà nó học thêm Văn.
Má ơi là má!
Chắc nó học dở Văn lắm, mới bị bắt đi học thêm ở nhà cô chủ nhiệm, hahaha
“Không hề! Đạt nó học giỏi Văn nhất nhì trong lớp, má đang rèn thêm để đưa nó vô đội tuyển trường. Ai như mày, cũng mang tiếng học lớp Văn mà dở chịu không nổi.”
Grrr, nghe muốn điên không chứ.
“ Cái thằng điên” hình như không biết là nó bị ghét ơi là ghét, ai đời bị ghét mà cứ thấy người ta là nhe răng ra cười. À, mới phát hiện ra một “khuyết tật” nữa của thằng này.
Mắt một mí.
“Mắt một mí” cười là không thấy mặt trời luôn, vậy mà cứ khoái cười, giống đười ươi muốn chết.
Đã vậy, má còn mời “đười ươi” ở lại ăn cơm trưa hoài. Làm như nhà dư gạo lắm không bằng.
Còn cái thằng “ăn chực” kia nữa, ở lại ăn thì ăn thôi, ăn xong còn bày đặt phụ rửa chén, làm bả có dịp ca nó lên chín tầng mây.
“Ôi! Phải thằng Tẹo nhà cô được một phần mười của con thì hay biết mấy.”
Lại cười. Coi có dễ điên không chứ.
Rồi trời xui đất khiến sao mà cái xe Maxx thấy ghét của “thằng con hụt” bị hư. Ngay lập tức, má sai thằng con thiệt chở “thằng con hụt” về nhà. Mà nên nhớ nó đi bằng xe đạp nhá.
Cọc cạch, cọc cạch.
“Anh có mệt lắm không?”
“Nhằm nhò gì. Không mượn quan tâm!”
“Phiền anh quá.”
Trời ôi, cái đồ gì mà, người ta đã ghét ra mặt vậy, còn lì ơi là lì, dám đưa tay ôm eo người ta giữa đường giữa sá nữa chứ.
Mà cũng phải nói, tại cái đường nó xóc quá, không bám vào cái gì thì có mà văng xuống đường.
Nhưng gì thì gì, kiếm cái khác mà ôm, đây không thích bị con trai ôm đâu nhá.
Không thích, nhưng hình như…cũng không ghét lắm.
Về tới nhà nó, nó lại nở một nụ cười biết ơn, “Cảm ơn anh”
Định kiếm câu gì gắt nó, nhưng kiếm không ra, đành gãi đầu, “Ờ…không có chi.”
Cái xe Maxx đã sửa xong, nó vui ghê vì ngày mai được xách xe Maxx chở thằng kia đi học.
Nè, vui vì được chạy xe, chứ không phải vui vì được chở cái đồ, cái đồ…
Cái đồ gì nhỉ?
Chở nó đi học mà lo ơi là lo, tụi yêu nữ trong lớp mà thấy thế nào cũng tra khảo lung tung. “Íiii, mày quen thằng nhóc ấy à? Nó dễeeee thươooong quáaaaa mày ơiiiiiii”
“Hừm, một lũ hám trai.” Nó lầm bầm đem cái thư làm quen của “38 chị gái thân thương dễ thương và đầy yêu thương” cho thằng Đạt. Nhưng ít ra, bình thường tụi nó mê còn đúng trai đẹp, lần này sao mà mê nhằm thứ gì đâu không.
“Ờ, thằng đó dễ thương ở chỗ nào? Thấy chết liền.”
Ờ thì…được cái cười cũng có duyên.
Ờ thì…được cái nói chuyện nhỏ nhẹ mà lễ phép nữa.
Ờ thì…được cái tay lúc ôm ấm ơi là ấm, êm ơi là êm.
“Chết rồi!”
Hoàng nổi điên, nó giấu luôn cái thư của tụi yêu nữ. Rồi lại ngồi cặm cụi …viết cái thư của mình.
Đưa cho nhóc Đạt, được đường đường chính chính mang danh của tụi con gái lớp 11C, nhưng lá thư chỉ kí một cái tên.
“Kệ!’ nó tặc lưỡi, “cứ liều một phen.”,trước giờ tính nó là vậy, thích ai thì nói thẳng.
“Nhưng mà…có khi nào thằng nhóc biến luôn hông ta.”
Giờ ra về, nó sốt ruột đứng đợi bên chiếc Maxx, “chắc nó cho mình là đồ biến thái, chuồn luôn rồi.”
“Anh!.” Cười. Răng khểnh lại đưa ra.
Cái đồ…dễ thương.
Sài Gòn, 9h40’. 15/01/2010