[Đoản văn]: Chính là thích ngươi
Aug 10, 2013 13:29:45 GMT 7
Post by Im Seme on Aug 10, 2013 13:29:45 GMT 7
Tác giả: Băng Phong truyện tình
Thể loại: Đoản văn, hiện đại, nhất thụ nhất công, học đường, nhẹ nhàng, hơi ngược tâm, HE
Dịch: QT kaka
Edit+Beta: Diệp Tử Vũ
Văn án: Vĩ Sanh “bị” tỏ tình, bất tri bất giác đối với Chu Ngọc khả ái, dễ thương này sản sinh ra 1 tình cảm làm biến đổi **ộc đời hắn (cái này là ta tự chém đấy ạ) *chạy lẹ*
“Ta thích ngươi”.
Trên sân trường rộng thênh thang, gió lướt nhẹ nhàng, một nam hài đồng tuổi đứng trước mặt Vĩ Sanh, rất lâu. Con mắt che trụ nhìn về phía hắn, biểu tình rất nghiêm túc. Không khí tràn ngập hương hoa xuân khiến lòng người chợt nảy sinh ra một loại ảo giác khó hiểu.
“A?”. Đứng trước mặt hắn đích thị là một nam nhân, lại đi nói thích, làm cho hắn bị bất ngờ mà sợ hãi. Vĩ Sanh không biết nên nói gì vì biểu tình của nam hài rất chăm chú. Tuy không nhìn thấy đôi mắt nhưng hẳn là rất khả ái.
“Ta nói…Ta thích ngươi, mong muốn được cùng ngươi…kết giao”. Nam hài cúi đầu thật thấp, tận lực không cho hắn nhìn thấy biểu tình của mình hiện tại. Gió vẫn thổi nhẹ nhàng, nam hài mang theo vẻ mặt ngây ngô, ánh mắt khép hờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, biểu thị y đang khá là hồi hộp. Vĩ Sanh đột nhiên cảm thấy nam hài này thực đáng yêu, có dũng khí đi tỏ tình nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ha hả, hảo”. Vĩ Sanh đồng ý yêu cầu của nam hài tựa như một kì tích. Y vì bất thình lình nhận được câu trả lời mà ngẩng đầu. Vĩ Sanh ngắm nhìn ánh mắt tinh anh của nam hài. Đó thực là một đôi mắt xinh đẹp khiến cho gương mặt hồng thuận của y càng trở nên dễ thương, khả ái hơn.
“Thật vậy chăng?” Nam hài hỏi lại lần thứ hai.
“Đúng vậy.” Vĩ Sanh chợt cúi xuống, khẽ hôn lên đôi môi y. Bờ môi mềm mại trơn tru có vị ngòn ngọt, khẽ run rẩy. Mặt kề ở khoảng cách gần như thế, Vĩ Sanh trông rõ nam hài đang nhắm chặt mặt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Điều này càng làm cho Vĩ Sanh không muốn buông y ra nữa.
“Ngươi tên gì? Học ban nào?” Vĩ Sanh còn chưa biết tính danh của nam hài. Một tiểu khả ái như thế này sao hắn lại chưa từng chú ý tới cơ chứ.
“Ta là Chu Ngọc, ban 3” Nam hài nhỏ giọng trả lời.
“Chu Ngọc. Cái tên rất êm tai.” Vĩ Sanh cười nói.
“Cũng, cũng không phải là thật tốt” Khuôn mặt nam hài càng đỏ thêm.
“Linh linh linh … Linh linh linh” (ta để nguyên bản a~)
“Chuông vào học rồi, ta đi trước.” Vĩ Sanh chuẩn bị ly khai.
“Cái kia… Tan học, cùng nhau về nhà nhé.” Nam hài ngượng ngùng nói.
“Hảo. Vậy gặp nhau ở cổng trường.” Vĩ Sanh phất tay rồi tiến về hướng tòa nhà dạy học.
Sau đó, hai người thường xuyên gặp mặt. Ngồi ăn cơm trưa với nhau, lần nào Chu Ngọc cũng đều chuẩn bị thật nhiều đồ ăn. Y thực rất có tố thái, có lẽ bởi vì cha mẹ thường xuyên không ở bên cạnh khiến cho y so với những người khác càng thêm phần tự lập. Tan học, Chu Ngọc đều đứng ở cổng trường chờ Vĩ Sanh. Vĩ Sanh thì luôn cố ý từ trong phòng học nhìn Chu Ngọc đang đứng chờ ở cổng, ánh nắng chiều chiếu rọi lên gương mặt làm cho y trở nên diễm lệ đến khác thường.
“Chờ có lâu không?” Vĩ Sanh không chút để ý, tiêu sái bước đến.
“A, không có” Chu Ngọc đỏ mặt cười nói.
“Đi thôi” Vĩ Sanh đi xẹt qua Chu Ngọc bước ra khỏi cổng trường.
Vĩ Sanh cảm thấy có người đáng yêu như vậy theo phía sau thật là thú vị, nhưng hắn cũng không vì có Chu Ngọc mà chấm dứt quan hệ với những nữ nhân khác. Hắn từng nói với Chu Ngọc là hắn không có khả năng vì một người mà buông tha cho cả một rừng rậm (đồ lăng nhăng). Vĩ Sanh ở trường rất được hoan nghênh, mặc kệ là nam nhân cũng nguyện vì hắn mà chịu như nữ nhân, thậm chí nhiều không kể xiết.
“**ối tuần này…” Chu Ngọc đột nhiên mở miệng.
“A, thật ngại , ngươi đi cùng người khác vẫn tốt hơn.” Vĩ Sanh cười nói. Hắn biết Chu Ngọc sẽ không thể kiên trì bồi hắn được. Dạng người tài năng như hắn được tiêu dao mới chính là **ộc sống.
“Như vậy a, không quan hệ” Chu Ngọc cười nói.
“Tới nhà ta rồi. Tái kiến.” Vĩ Sanh quẹo vào một ngõ nhỏ, đồng thời vẫy tay cáo biệt Chu Ngọc.
Vĩ Sanh có đôi khi cảm thấy Chu Ngọc quá mức lãnh tĩnh. Lúc trước thông báo rõ thời gian cho y, đến lúc hẹn hò thì y lại chẳng để ý đến địa điểm. Cho dù có ôn nhu thì cũng không cần như thế đi.
“Vĩ Sanh, ngươi hiện tại cùng Chu Ngọc ban 3 khá gần gũi, tan học đều cùng nhau đi, trong lúc đó không có chuyện gì xảy ra sao?” Trần Kỳ đột nhiên khoác một bên vai Vĩ Sanh mà hỏi.
“Ngươi nói cái gì lạp.” Vĩ Sanh tức giận quẳng tay hắn ra.
“Vậy các ngươi vì cái gì mà cùng nhau đi về a?” Trần Kỳ không nghe, nhất định không buông tha.
“Chỉ là bằng hữu bình thường thôi, không có cái gì khác hết.” Vĩ Sanh đi ra khỏi phòng học, vừa lúc thấy Chu Ngọc đang đứng bên ngoài cửa, hắn lộ ra vẻ mặt khó xử. Có phải hay không Chu Ngọc đã nghe hết những lời vừa rồi?
“Đã đến bữa trưa rồi, ta đến gọi ngươi cùng ăn.” Chu Ngọc cười cầm trên tay một cái thực hạp.
“Úc, cái kia…Hôm nay ta định ăn cùng hội bằng hữu. Thật ngại quá.” Vĩ Sanh nói rồi lại trở vào trong phòng học.
“Vừa rồi hẳn là nhân vật Chu Ngọc trong câu chuyện đi.” Trần Kỳ lại bắt đầu ồn ào.
“Lắm miệng như vậy không bằng nhanh ăn cái bánh mì trên tay ngươi đi.” Vĩ Sanh nói xong trở lại chỗ ngồi ở phía trước, không thèm để ý mớ âm thanh ồn ào ở đằng sau nữa.
Vừa rồi biểu tình của Chu Ngọc rõ ràng là bi thương, chính là ngại Vĩ Sanh mặt mũi bất hảo mà đi ăn cơm cùng y, cho nên mới miễn cường mà bày ra bộ dáng cười vui. Ngực truyền tới một trận đau đớn. Một người được hoan nghênh như hắn còn chưa từng để ý người nào, huống hồ Chu Ngọc lại là một nam nhân. Cho dù lớn lên có tối khả ái cũng không thể đối y nảy sinh tình cảm luyến ái được. Đáp ứng y kết giao chỉ là hứng thú vui đùa nhất thời, thuần túy chính là bởi vì có cảm giác mới mẻ mà thôi. Cùng y ở chung một chỗ quả thực nhẹ nhàng khoái hoạt, mỗi ngày y đích thân làm cơm trưa, tan học đều có y đứng chờ hắn. Mặc dù có rất nhiều nữ nhân đã vì hắn mà làm việc này, cũng không thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái giống như vậy.
“Linh linh linh… Linh linh linh”
“Uy, Vĩ Sanh. Tan học rồi, cùng về không?” Một bạn học dò hỏi.
“A, không được.” Vĩ Sanh lười nhác nói, vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chu Ngọc bình thường đều đứng ở chỗ cổng thạch trụ chờ hắn giờ lại không thấy bóng dáng đâu khiến cho Vĩ Sanh không khỏi cảm thấy có điểm mất mát. Rõ ràng mỗi lần nói cái gì y cũng tựa như không để ý, người thông báo cũng chính là hắn, vậy mà giờ không cáo biệt đã ly khai, Vĩ Sanh càng nghĩ càng sinh khí.
Hắn cầm cặp sách rời khỏi phòng học. Lúc đi qua cửa ban 3, theo bản năng mà nhìn vào bên trong, thấy Chu Ngọc một mình ở chỗ ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nguyên lai ngươi không có đi a.” Vĩ Sanh bước vào phòng học. Hành động đột ngột này khiến Chu Ngọc giật mình quay lại.
“Ta, ta còn có một chút việc phải xử lý. Cho nên hôm nay sẽ không thể cùng nhau về.” Chu Ngọc nhỏ giọng nói.
“Phải không?” Vĩ Sanh nhìn trên bàn cái gì cũng đều không có, mà trạng huống của y rõ ràng là có thể tùy thời điểm mà cầm cặp sách ra về, lại nói có việc phải xử lý. Ngay cả lời nói dối cũng không xong, ngược lại càng làm cho Vĩ Sanh cảm thấy phiền toái. Rõ ràng là y đang trốn tránh.
“Ta đây sẽ chờ ngươi làm xong sự tình.” Vĩ Sanh ngồi ở chỗ phía trước, theo phương hướng đối mặt với Chu Ngọc.
“Không cần chờ ta.” Y **ống cả lên.
“Ta nói chờ thì sẽ chờ. Vẫn là ngươi cố ý tránh né ta.” Vĩ Sanh nói ra sự thật.
“Ta, ta không có.” Chu Ngọc cúi đầu, không dám nhìn Vĩ Sanh.
“Đây là mức độ yêu thích của ngươi sao?” Vĩ Sanh đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ta không có. Ta thực thích ngươi. Chính là thích ngươi, nên mới có thể để ý, để ý ngươi nư thế nào đối đãi ta. Tuy rằng ta không trông cậy ngươi có thể toàn tâm toàn ý yêu ta, nhưng nghe được lời ngươi nói chúng ta chỉ là bằng hữu, trong lòng thấy rất khó khắn. Nghĩ đến chỉ có ta thực yêu ngươi, vẫn là cảm thấy nên buông tha thì tốt hơn.” Chu Ngọc hốc mắt phiếm lệ. Nhìn y như vậy, Vĩ Sanh trong lòng đau đớn không nói nên lời. Đây là loại đau đớn bứt rứt, như là bức bách hắn phải nói ra cảm giác trong lòng.
“Ai nói ta không thích ngươi?” Vĩ Sanh đột nhiên lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy. Ngay từ đầu là ta không thật tình muốn kết giao với ngươi. Chính là cùng ngươi ở chung một thời gian quà dài, sẽ có cảm giác thực thoải mái, vẫn muốn trầm mê trong đó không nghĩ đi ra. Cảm thấy ngươi ở bên cạnh là chuyện tự nhiên, làm cho ta dần dần quen với cảm giác này. Ngươi nếu nghĩ muốn ly khai ta, ta chắc chắn không cho phép.” Vĩ Sanh nói xong mà xoay vặn tay, không muốn cho đối phương nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.
“Ngươi thích ta sao?” Chu Ngọc không tin mở to hai mắt muốn xác nhận.
“A, thích.” Vĩ Sanh ngượng ngùng nói.
“Phải không? Phải không? Ta đây sẽ không phải một mình tương tư đơn phương nữa.” Chu Ngọc nhịn không được nước mắt chảy xuống. Nước mắt ẩm ướt trên da hòa cùng không khí trở nên ấm áp. (nghe kì kì sao ý =.=)
“Đúng vậy. Ngươi đang không nghe thấy ta nói cũng không sao. Ta thích ngươi.” Vĩ Sanh chủ động kéo Chu Ngọc tựa đầu vào mình. Động tác này làm Chu Ngọc suýt ngừng thở.
“Thật là, ta chưa từng đối một người nói thích nhiều như vậy.” Vĩ Sanh đỏ mặt ảo não nói.
“Ta thích ngươi.” Chu Ngọc ôn nhu.
“Đã biết.” Vĩ Sanh nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Ngọc, thật lâu không sót nơi nào trong khoang miệng, không khí ẩm ướt tràn ngập quanh họ, môi và môi quấn quýt mơn trớn. Thật không muốn rời nhau ra a~
bài đầu post mà cứ sợ mọi người xem rồi có gì thiếu xót mọi người thông cảm nha
Văn án: Vĩ Sanh “bị” tỏ tình, bất tri bất giác đối với Chu Ngọc khả ái, dễ thương này sản sinh ra 1 tình cảm làm biến đổi **ộc đời hắn (cái này là ta tự chém đấy ạ) *chạy lẹ*
“Ta thích ngươi”.
Trên sân trường rộng thênh thang, gió lướt nhẹ nhàng, một nam hài đồng tuổi đứng trước mặt Vĩ Sanh, rất lâu. Con mắt che trụ nhìn về phía hắn, biểu tình rất nghiêm túc. Không khí tràn ngập hương hoa xuân khiến lòng người chợt nảy sinh ra một loại ảo giác khó hiểu.
“A?”. Đứng trước mặt hắn đích thị là một nam nhân, lại đi nói thích, làm cho hắn bị bất ngờ mà sợ hãi. Vĩ Sanh không biết nên nói gì vì biểu tình của nam hài rất chăm chú. Tuy không nhìn thấy đôi mắt nhưng hẳn là rất khả ái.
“Ta nói…Ta thích ngươi, mong muốn được cùng ngươi…kết giao”. Nam hài cúi đầu thật thấp, tận lực không cho hắn nhìn thấy biểu tình của mình hiện tại. Gió vẫn thổi nhẹ nhàng, nam hài mang theo vẻ mặt ngây ngô, ánh mắt khép hờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, biểu thị y đang khá là hồi hộp. Vĩ Sanh đột nhiên cảm thấy nam hài này thực đáng yêu, có dũng khí đi tỏ tình nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ha hả, hảo”. Vĩ Sanh đồng ý yêu cầu của nam hài tựa như một kì tích. Y vì bất thình lình nhận được câu trả lời mà ngẩng đầu. Vĩ Sanh ngắm nhìn ánh mắt tinh anh của nam hài. Đó thực là một đôi mắt xinh đẹp khiến cho gương mặt hồng thuận của y càng trở nên dễ thương, khả ái hơn.
“Thật vậy chăng?” Nam hài hỏi lại lần thứ hai.
“Đúng vậy.” Vĩ Sanh chợt cúi xuống, khẽ hôn lên đôi môi y. Bờ môi mềm mại trơn tru có vị ngòn ngọt, khẽ run rẩy. Mặt kề ở khoảng cách gần như thế, Vĩ Sanh trông rõ nam hài đang nhắm chặt mặt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Điều này càng làm cho Vĩ Sanh không muốn buông y ra nữa.
“Ngươi tên gì? Học ban nào?” Vĩ Sanh còn chưa biết tính danh của nam hài. Một tiểu khả ái như thế này sao hắn lại chưa từng chú ý tới cơ chứ.
“Ta là Chu Ngọc, ban 3” Nam hài nhỏ giọng trả lời.
“Chu Ngọc. Cái tên rất êm tai.” Vĩ Sanh cười nói.
“Cũng, cũng không phải là thật tốt” Khuôn mặt nam hài càng đỏ thêm.
“Linh linh linh … Linh linh linh” (ta để nguyên bản a~)
“Chuông vào học rồi, ta đi trước.” Vĩ Sanh chuẩn bị ly khai.
“Cái kia… Tan học, cùng nhau về nhà nhé.” Nam hài ngượng ngùng nói.
“Hảo. Vậy gặp nhau ở cổng trường.” Vĩ Sanh phất tay rồi tiến về hướng tòa nhà dạy học.
Sau đó, hai người thường xuyên gặp mặt. Ngồi ăn cơm trưa với nhau, lần nào Chu Ngọc cũng đều chuẩn bị thật nhiều đồ ăn. Y thực rất có tố thái, có lẽ bởi vì cha mẹ thường xuyên không ở bên cạnh khiến cho y so với những người khác càng thêm phần tự lập. Tan học, Chu Ngọc đều đứng ở cổng trường chờ Vĩ Sanh. Vĩ Sanh thì luôn cố ý từ trong phòng học nhìn Chu Ngọc đang đứng chờ ở cổng, ánh nắng chiều chiếu rọi lên gương mặt làm cho y trở nên diễm lệ đến khác thường.
“Chờ có lâu không?” Vĩ Sanh không chút để ý, tiêu sái bước đến.
“A, không có” Chu Ngọc đỏ mặt cười nói.
“Đi thôi” Vĩ Sanh đi xẹt qua Chu Ngọc bước ra khỏi cổng trường.
Vĩ Sanh cảm thấy có người đáng yêu như vậy theo phía sau thật là thú vị, nhưng hắn cũng không vì có Chu Ngọc mà chấm dứt quan hệ với những nữ nhân khác. Hắn từng nói với Chu Ngọc là hắn không có khả năng vì một người mà buông tha cho cả một rừng rậm (đồ lăng nhăng). Vĩ Sanh ở trường rất được hoan nghênh, mặc kệ là nam nhân cũng nguyện vì hắn mà chịu như nữ nhân, thậm chí nhiều không kể xiết.
“**ối tuần này…” Chu Ngọc đột nhiên mở miệng.
“A, thật ngại , ngươi đi cùng người khác vẫn tốt hơn.” Vĩ Sanh cười nói. Hắn biết Chu Ngọc sẽ không thể kiên trì bồi hắn được. Dạng người tài năng như hắn được tiêu dao mới chính là **ộc sống.
“Như vậy a, không quan hệ” Chu Ngọc cười nói.
“Tới nhà ta rồi. Tái kiến.” Vĩ Sanh quẹo vào một ngõ nhỏ, đồng thời vẫy tay cáo biệt Chu Ngọc.
Vĩ Sanh có đôi khi cảm thấy Chu Ngọc quá mức lãnh tĩnh. Lúc trước thông báo rõ thời gian cho y, đến lúc hẹn hò thì y lại chẳng để ý đến địa điểm. Cho dù có ôn nhu thì cũng không cần như thế đi.
“Vĩ Sanh, ngươi hiện tại cùng Chu Ngọc ban 3 khá gần gũi, tan học đều cùng nhau đi, trong lúc đó không có chuyện gì xảy ra sao?” Trần Kỳ đột nhiên khoác một bên vai Vĩ Sanh mà hỏi.
“Ngươi nói cái gì lạp.” Vĩ Sanh tức giận quẳng tay hắn ra.
“Vậy các ngươi vì cái gì mà cùng nhau đi về a?” Trần Kỳ không nghe, nhất định không buông tha.
“Chỉ là bằng hữu bình thường thôi, không có cái gì khác hết.” Vĩ Sanh đi ra khỏi phòng học, vừa lúc thấy Chu Ngọc đang đứng bên ngoài cửa, hắn lộ ra vẻ mặt khó xử. Có phải hay không Chu Ngọc đã nghe hết những lời vừa rồi?
“Đã đến bữa trưa rồi, ta đến gọi ngươi cùng ăn.” Chu Ngọc cười cầm trên tay một cái thực hạp.
“Úc, cái kia…Hôm nay ta định ăn cùng hội bằng hữu. Thật ngại quá.” Vĩ Sanh nói rồi lại trở vào trong phòng học.
“Vừa rồi hẳn là nhân vật Chu Ngọc trong câu chuyện đi.” Trần Kỳ lại bắt đầu ồn ào.
“Lắm miệng như vậy không bằng nhanh ăn cái bánh mì trên tay ngươi đi.” Vĩ Sanh nói xong trở lại chỗ ngồi ở phía trước, không thèm để ý mớ âm thanh ồn ào ở đằng sau nữa.
Vừa rồi biểu tình của Chu Ngọc rõ ràng là bi thương, chính là ngại Vĩ Sanh mặt mũi bất hảo mà đi ăn cơm cùng y, cho nên mới miễn cường mà bày ra bộ dáng cười vui. Ngực truyền tới một trận đau đớn. Một người được hoan nghênh như hắn còn chưa từng để ý người nào, huống hồ Chu Ngọc lại là một nam nhân. Cho dù lớn lên có tối khả ái cũng không thể đối y nảy sinh tình cảm luyến ái được. Đáp ứng y kết giao chỉ là hứng thú vui đùa nhất thời, thuần túy chính là bởi vì có cảm giác mới mẻ mà thôi. Cùng y ở chung một chỗ quả thực nhẹ nhàng khoái hoạt, mỗi ngày y đích thân làm cơm trưa, tan học đều có y đứng chờ hắn. Mặc dù có rất nhiều nữ nhân đã vì hắn mà làm việc này, cũng không thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái giống như vậy.
“Linh linh linh… Linh linh linh”
“Uy, Vĩ Sanh. Tan học rồi, cùng về không?” Một bạn học dò hỏi.
“A, không được.” Vĩ Sanh lười nhác nói, vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chu Ngọc bình thường đều đứng ở chỗ cổng thạch trụ chờ hắn giờ lại không thấy bóng dáng đâu khiến cho Vĩ Sanh không khỏi cảm thấy có điểm mất mát. Rõ ràng mỗi lần nói cái gì y cũng tựa như không để ý, người thông báo cũng chính là hắn, vậy mà giờ không cáo biệt đã ly khai, Vĩ Sanh càng nghĩ càng sinh khí.
Hắn cầm cặp sách rời khỏi phòng học. Lúc đi qua cửa ban 3, theo bản năng mà nhìn vào bên trong, thấy Chu Ngọc một mình ở chỗ ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nguyên lai ngươi không có đi a.” Vĩ Sanh bước vào phòng học. Hành động đột ngột này khiến Chu Ngọc giật mình quay lại.
“Ta, ta còn có một chút việc phải xử lý. Cho nên hôm nay sẽ không thể cùng nhau về.” Chu Ngọc nhỏ giọng nói.
“Phải không?” Vĩ Sanh nhìn trên bàn cái gì cũng đều không có, mà trạng huống của y rõ ràng là có thể tùy thời điểm mà cầm cặp sách ra về, lại nói có việc phải xử lý. Ngay cả lời nói dối cũng không xong, ngược lại càng làm cho Vĩ Sanh cảm thấy phiền toái. Rõ ràng là y đang trốn tránh.
“Ta đây sẽ chờ ngươi làm xong sự tình.” Vĩ Sanh ngồi ở chỗ phía trước, theo phương hướng đối mặt với Chu Ngọc.
“Không cần chờ ta.” Y **ống cả lên.
“Ta nói chờ thì sẽ chờ. Vẫn là ngươi cố ý tránh né ta.” Vĩ Sanh nói ra sự thật.
“Ta, ta không có.” Chu Ngọc cúi đầu, không dám nhìn Vĩ Sanh.
“Đây là mức độ yêu thích của ngươi sao?” Vĩ Sanh đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ta không có. Ta thực thích ngươi. Chính là thích ngươi, nên mới có thể để ý, để ý ngươi nư thế nào đối đãi ta. Tuy rằng ta không trông cậy ngươi có thể toàn tâm toàn ý yêu ta, nhưng nghe được lời ngươi nói chúng ta chỉ là bằng hữu, trong lòng thấy rất khó khắn. Nghĩ đến chỉ có ta thực yêu ngươi, vẫn là cảm thấy nên buông tha thì tốt hơn.” Chu Ngọc hốc mắt phiếm lệ. Nhìn y như vậy, Vĩ Sanh trong lòng đau đớn không nói nên lời. Đây là loại đau đớn bứt rứt, như là bức bách hắn phải nói ra cảm giác trong lòng.
“Ai nói ta không thích ngươi?” Vĩ Sanh đột nhiên lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy. Ngay từ đầu là ta không thật tình muốn kết giao với ngươi. Chính là cùng ngươi ở chung một thời gian quà dài, sẽ có cảm giác thực thoải mái, vẫn muốn trầm mê trong đó không nghĩ đi ra. Cảm thấy ngươi ở bên cạnh là chuyện tự nhiên, làm cho ta dần dần quen với cảm giác này. Ngươi nếu nghĩ muốn ly khai ta, ta chắc chắn không cho phép.” Vĩ Sanh nói xong mà xoay vặn tay, không muốn cho đối phương nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.
“Ngươi thích ta sao?” Chu Ngọc không tin mở to hai mắt muốn xác nhận.
“A, thích.” Vĩ Sanh ngượng ngùng nói.
“Phải không? Phải không? Ta đây sẽ không phải một mình tương tư đơn phương nữa.” Chu Ngọc nhịn không được nước mắt chảy xuống. Nước mắt ẩm ướt trên da hòa cùng không khí trở nên ấm áp. (nghe kì kì sao ý =.=)
“Đúng vậy. Ngươi đang không nghe thấy ta nói cũng không sao. Ta thích ngươi.” Vĩ Sanh chủ động kéo Chu Ngọc tựa đầu vào mình. Động tác này làm Chu Ngọc suýt ngừng thở.
“Thật là, ta chưa từng đối một người nói thích nhiều như vậy.” Vĩ Sanh đỏ mặt ảo não nói.
“Ta thích ngươi.” Chu Ngọc ôn nhu.
“Đã biết.” Vĩ Sanh nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Ngọc, thật lâu không sót nơi nào trong khoang miệng, không khí ẩm ướt tràn ngập quanh họ, môi và môi quấn quýt mơn trớn. Thật không muốn rời nhau ra a~
bài đầu post mà cứ sợ mọi người xem rồi có gì thiếu xót mọi người thông cảm nha