Biển khóc
Aug 10, 2013 23:57:26 GMT 7
Post by Im Seme on Aug 10, 2013 23:57:26 GMT 7
BIỂN KHÓC
Chap 1
Rồi một ngày, trước biển khơi hoang lạnh, em nói em phải rời xa tôi.
Tôi lặng im nhìn em, rồi nhìn biển. Sóng dệt cát, nâng lên bờ những con nước trắng xóa bọt. Rồi rút đi, để lại dải bạc lấp lánh dưới nắng ban trưa.
Tôi hỏi em, vì sao, vì sao. Em trả lời rằng một câu không liên quan: “Yêu nhau thì phải nghĩ đến điều tốt nhất cho nhau”.
Tôi chợt gào lên, bảo em vất hết đống tình yêu cao thượng hòan hảo đó đi. Thứ tình yêu đó không có thật. Tình yêu với tôi là có em, có bờ vai em mảnh khảnh, có đôi mắt và mái tóc em dịu dàng, có những sáng chở em đến trường, những trưa cùng nhau ăn cơm quán, mỗi chiều rảnh rỗi thả bước giữa rừng thông tím thẫm, và những đêm ngồi kề bên nhau trên cát, giữ cho nhau chút hơi ấm và cùng lặng ngắm mặt trăng vàng tan trên biển lung linh.
Giọt nước mắt đọng trên mi em. Tôi hiểu em, em là người sống bằng quá khứ. Chỉ cần tôi gợi lại những kí ức êm đẹp đó, em sẽ lại bị buộc giữ trong vòng tay tôi. Tôi tưởng mình đã thắng.
Nhưng giọt nước mắt không lăn xuống. Em nhấp nháy mắt, nuốt đi nỗi đau sắp tràn. Em không lao vào vòng tay tôi như mọi lần.
Em, một người con trai. Yếu đuối. Nhưng cương quyết. Vậy mà tôi đã không nhận ra…
Có phải tôi đã để em dựa vào tôi quá nhiều, đến mức chẳng thể tin được một ngày em sẽ không cần bờ vai tôi nữa ?
“Làm sao em biết thế nào là điều tốt nhất cho tôi?”, tôi hỏi lạnh lùng.
“Trở lại **ộc sống của một người bình thường, một người đàn ông đúng nghĩa, lấy vợ, có con, và…”
“Làm sao em biết đó là điều tốt nhất?”, tôi gằn giọng, nắm lấy bờ vai em, cái bờ vai nhỏ bé ngày xưa tôi ôm ấp vỗ về, giờ đây tôi rung nó thật mạnh. Tôi giận em?
Em chỉ mỉm cười. Hai mắt em long lanh, nhưng cạn ráo.
“Em phải đi!”
Và tôi biết mình đã thua. Hai tay tôi rớt xuống, buông thõng. Không giữ em nữa. Không giữ em được nữa. Hay có lẽ chính tôi cũng không muốn giữ?
Em quay lưng với tôi, quay lưng với trời kỉ niệm, quay lưng với quá khứ. Bỏ đi trên cát. Bên cạnh biển cả mênh mông.
…- Anh có nghe tiếng sóng không?
- Có, em ạ!
- Người ta thường ví tiếng sóng với tiếng gì, đố anh đấy?
- Ừm… hình như là tiếng hát. Tiếng hát ngàn đời của đại đương.
- Người ta lầm rồi, anh à! Tiếng sóng là tiếng khóc của biển đấy. Khóc giùm cho con người… Chừng nào con người còn đau khổ, chừng nào thế gian này còn lệ rơi, chừng ấy, biển vẫn còn sóng vỗ.
…
Từ lúc đó, tôi không bao giờ trở lại biển một lần nào nữa, dù chỉ để ngắm nhìn. Tôi chạy trốn biển, để khỏi bị gợi nhắc tới một khỏang trống trong lòng. Khỏang trống ấy, dù có đổ đầy bao nhiêu, bằng công việc ngập đầu, bằng bạn bè với những cơn say, bằng người bố già hay đau yếu, vẫn chẳng thể nào lấp được.
Dường như chỉ có một niềm an ủi duy nhất với tôi lúc ấy, là Quyên, cô bạn thân từ hồi cấp ba. Cô là người con gái duy nhất biết về con người thật của tôi, về tình yêu lạ thường đã mất của tôi. Cô vẫn chấp nhận tôi, vẫn yêu quí tôi như cái thuở chúng tôi còn cùng nhau ôn thi đại học. Hơn cả một người bạn, Quyên còn là một người chị của tôi.
“Mình sẽ đi!”, tôi thông báo với cô bạn thân bằng một câu ngắn gọn.
“Đi trốn à?”, Quyên tinh nghịch hỏi tôi, nhưng sao mắt thật buồn. Tôi mỉm cười, cô vẫn luôn hiểu tôi, như trước giờ vẫn hiểu tôi. Nắm lấy tay cô bạn, tôi gật đầu nhẹ.
“Chăm sóc bố giùm mình! Mình sẽ đón bố đi sau, khi nào mình tìm được công việc và chỗ ở ổn định”.
“Sao nhờ khéo vậy? Dạo này bác cũng hay nhắc mình sang chơi!”
Rồi tôi rời xa phố huyện nhỏ miền trung, tìm đường tiến thân nơi thị thành hoa lệ. Cũng để rời bỏ biển của ngày xưa. Vùi mình vào vòng xóay bất tận của **ộc sống quay **ồng. Vòng xóay ấy, tôi hy vọng, sẽ **ốn tôi đi, bỏ rơi những chân trời hồng lựu của buổi bình minh, bỏ rơi khúc ru rừng phi lao khe khẽ quyện hương gió mặn mà mùi muối, bỏ rơi thảm cát cong mình bên dải đất nghèo với những chú dã tràng còng lưng gồng gánh quanh năm…
Những nơi chốn ấy, mỗi khi xuất hiện trong tâm trí tôi, đều ào ạt **ốn theo hình bóng một người…
Có những tối, ngủ quên trên bàn với những sổ sách nhận làm thêm, tôi lại mơ về em. **ộc sống lôi tôi bước vội ban ngày, nhưng đêm trả tôi về với miền bình yên xưa cũ.
Em ở đó, bóng dáng nhạt nhòa, nhưng đang giơ tay vẫy gọi tôi. Vậy mà mỗi khi tôi bước một bước về phía em, thì em lại xoay người bỏ đi. Trong mơ, em không khóc. Chỉ có tôi, lúc giật mình tỉnh dậy, chợt thấy những giọt nước thấm đẫm trên mặt bàn.
…
- Sao em dễ khóc thế nhỉ?
- Sao lại hỏi em? Chắc tại em … nhạy cảm, hihi!
- Ặc! Con trai lớn rồi còn mít ướt, lêu lêu!
- Ừ, cứ chọc em đi! Rồi sẽ có ngày em không bao giờ khóc nữa đâu!
…
Em! Làm sao tôi biết sẽ có một ngày như thế? Ngày ấy, bên biển, em nói lời chia tay tôi, nhẹ nhàng, đơn giản, và chẳng có giọt nước mắt nào rơi. Tôi hụt hẫng, chới với. Một chỗ dựa, tưởng như vững chắc lắm, nhưng khi mất đi cái vẫn thường dựa vào mình, bỗng trở nên bấp bênh, nghiêng ngả. Tôi yêu em, lầm tưởng tình yêu của mình với tình yêu dành cho một người con gái mỏng manh và yếu đuối.
Em không yếu đuối. Người yếu đuối chính là tôi. Người đã khóc chính là tôi.
Năm tháng trôi, để lại cho lòng người một sự mơ hồ đáng sợ. Nhập nhằng giữa quá khứ và tương lai. Kỉ niệm vẫn tràn về, dẫu có thưa đi, và tương lai đang nhào tới, thật gần, với những ngả đường lựa chọn thật khó khăn
(còn tiếp)
tình hình là mình sẽ post mấy bài đơn giản để cho mọi người dễ hiểu