Đoản ( lần này không hiện đại nữa nhé )
Aug 11, 2013 16:29:49 GMT 7
Post by Lạc Hoa on Aug 11, 2013 16:29:49 GMT 7
Thành Tiểu Quy có cha làm thái y, ông nội là thái y, ông nội của ông nội cũng làm thái y.
Thái y là một nghề có độ nguy hiểm cao, lúc làm việc yêu cầu phải có tinh thần thư thái và bình tĩnh. Không những phải đắn đo quyết định cho chính xác và đúng đắn, mỗi khi gặp những ca rắc rối, đau đầu nhức óc liền phải nghe người ngoài khẩn trương mà rít gào, mỗi khi gặp những ca bị thương nặng khó trị liền phải nghe đầu sỏ gây nên rít gào bên tai. Lúc nào cũng chỉ có một câu duy nhất: “Chữa không hết ngươi chôn cùng với hắn!”
Gia tộc của Thành Tiểu Quy mấy đời nay đều là con một, hắn cũng vậy, vì thế, mọi người đặt cho hắn cái tên này, mong rằng sau này làm thái y rồi, mỗi ngày đều có thể bình an mà về nhà.
Lúc 10 tuổi, cha hắn mang hắn vào cung đỡ đẻ cho Hoàng hậu nương nương. Gặp phải khó sinh, tiểu thư khuê cát như Hoàng hậu cũng kêu đến thê lương tục tằng, Hoàng thượng bên ngoài nôn nóng rống to: “Trẫm muốn mẫu tử bình an! Nếu không ngươi sẽ phải chôn cùng!!!”
Huyên náo cả một đêm, Hoàng hậu kêu đến mất cả tiếng, may mà mẫu tử bình an. Tiểu Hoàng tử mới sinh ra vừa mềm lại vừa trắng, Thành Tiểu Quy nhịn không được vỗ vỗ cái mặt tròn vo của hắn: “Cũng tại ngươi mà thiếu chút nữa ta phải mất mạng! Ta đánh ngươi này!”
Tiểu Hoàng tử tên là Chu Tiểu Minh, là người con trai đầu tiên của Hoàng thượng, tự nhiên là rất được sủng ái, như là một viên ngọc quý. Cũng vì vậy mà kéo theo Thành Tiểu Quy một nhà chịu rất nhiều kích thích.
“Chữa không hết ngươi chôn cùng với hắn!” Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi bấm ngương nương, điện hạ chỉ là bị cảm phong hàn, uống xong mấy thang thuốc này là sẽ hết.”
“Chữa không hết ngươi chôn cùng với hắn!” Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, điện hạ chỉ là cắn bị thương tay, không phải là do vũ khí gây nên, chỉ cần ba ngày không đụng nước và bôi thuốc đầu đủ là sẽ khỏi.”
“Chữa không hết ngươi chôn cùng với hắn!” Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi bẩm ma ma, tiểu nhân nghĩ ngài chỉ cần không dùng bột trân châu tiến cống nữa là điện hạ sẽ không bị sao hết.”
“Chữa không hết ngươi chôn cùng với hắn!” Thành Tiểu Quy lại đáp: “Hồi bẩm công công, điện hạ chỉ là bị bội thực…”
Những lúc không có ai, Chu Tiểu Minh còn non nớt chưa biết gì sẽ bị Thành Tiểu Quy trả thù: “Dám cho ta chôn cùng ngươi à! Đánh ngươi! Chọt ngươi!”
Thành Tiểu Quy ở trong hoàn cảnh khốc liệt đó mà vẫn ngày ngày bình an tiến xuất hoàng cung mà về nhà, dần dần trưởng thành. Mà Chu Tiểu Minh học được đi đường, không cắn ngón tay mình, không bội thực nữa, cơ hội để Thành Tiểu Quy nhìn thấy Chu Tiểu Minh càng ngày càng ít, cơ hội chọt chọt hắn cũng ít đi rất nhiều.
Sau đó nữa, Chu Tiểu Minh đã có ý thức, có hiểu biết, không thể nào ra tay được. Có lần Chu Tiểu Minh luyện võ bị thương chân, gọi Thành Tiểu Quy đến trị, suốt thời gian đó Chu Tiểu Minh cứ dùng một đôi mắt thâm trầm nhìn hắn, làm hắn không kiếm đâu ra cơ hội hạ thủ.
Thế nhưng trời cũng không hại người cùng đường, Chu Tiểu Minh không ngủ thì thôi, đã ngủ là rất say, Thành Tiểu Quy một tay che miệng cười, một tay đánh hắn: “Ha ha ha! Rốt cục cũng bị ta đánh thôi!”
Rồi cũng đến lúc hoàng thượng băng hà, Chu Tiểu Minh lên kế vị, hai người gặp nhau lại càng ít, dù có gặp cũng là cung kính mà cúi đầu, chẳng thấy mặt mũi đâu. Hoàng cung đúng là một chến trường ác liệt và ghê gớm, có thể biến một đứa trẻ ngây thơ ngày nào thành một người âm trầm, bí ẩn, mây mưa thất thường như hiện nay.
Mấy năm nay, cụm từ “chôn cùng” cũng ít khi được nghe đến. Ai lại dám ăn nói lỗ mãng trước một người hỉ nộ vô thường như hoàng thượng? Thế chẳng phải là trù hoàng thượng hay sao?
Hoàng đế thường hay gọi Thành Tiểu Quy vào xem bệnh, trùng hợp là lần nào cũng là đêm khuya. Chu Hiểu Minh cho mọi người lui, nằm nhắm mắt không nói một lời. Thành Tiểu Quy bực mình, nếu không muốn thấy mặt thái y thì sao không dùng chỉ bắt mạch?
Tẩm cung rộng lớn mà an tĩnh, lần nào khám xong kê đơn thuốc thì hoàng thượng đều đã ngủ say, chắc là hắn mệt lắm rồi.
Lúc này đây, hắn chột dạ. Trong hoàng cung này, làm thái y khó, làm hoàng đế cũng không hề dễ dàng. Có đánh hay không đánh, hắn do dự đã lâu, **ối cùng chỉ nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt hắn.
Lần này, hắn vừa định đi ngủ thì bị tiệu tiến cung, hoàng đế mặc một chiếc áo lụa mỏng nằm trên giường, lộ ra cơ thể thon dài.
Thành Tiểu Quy hành lễ rồi tiến đến bên cạnh hắn, nhìn thấy hai mắt cú mèo to tướng.
“Trãm mấy ngày nay rất hay đau đầu…” Chu Tiểu Minh bệ hạ suy yếu nói.
Chắc chắn là do mệt nhọc quá độ, biên cảnh nổi lên chiến sự, hoàng thượng trẻ tuổi hăng hái quá độ chiến đấu mấy tháng trời chắc chẳng chợp mắt được vài đêm.
Giờ đã đại thắng rồi, sao còn không mau ngủ a?
Thành Tiểu Quy đang định nói: “Bệ hạ chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ hết thôi, thần xin cáo lui…” Chưa nói hết câu, ngọc thủ của hoàng đế bệ hạ đã chắn ngay trước mặt hắn, bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy mà bắt mạch.
“Ân… bệ hạ vài ngày nay bận rộn quốc vụ, hôm nay…”
“Trẫm còn bị đau ngực.”
“A?!” Thành Tiểu Quy ngạc nhiên. Thiếu ngủ còn có thể bị đau ngực? Thật kỳ lạ. Hắn nhất thời nổi lên hứng thú, bắt thử mạch.
Chỉ là bệnh nhân đã nằm xuống rồi thì không muốn ngồi dậy, hắn đành phải xin phép hoàng thượng cởi áo hắn ra, xem xét tỉ mỉ ngực của hắn. Thành Tiểu Quy áp tai vào ngực hắn, mái tóc hắn rủ xuống che mất đường nhìn của hoàng đế.
Ân, tim đập mạnh, hơi nhanh, cũng không đáng ngại lắm. Vậy phải làm sao đây? Thành Tiểu Quy trầm tư.
“Mắt trẫm bị khô.”
Thành Tiểu Quy thở phào nhẹ nhỏm, mắt khô là một bệnh thông thường thôi, khai cho hắn chút dược uống là xong.
“Ngươi cho trẫm nhìn xem.”
Thành Tiểu Quy đành phải cúi người xuống xem, áp sát mặt vào mắt hắn, đúng là mắt của hoàng đế có khác, đẹp và rất sâu thẳm. Tuy nói là bị khô mắt, nhưng thực tế lại trơn bóng. Giống như một cái gương phản chiếu mặt của mình… ân… cằm mình cũng nhọn đấy chứ… mũi cũng…
“Ái khanh thấy thế nào?” Thanh âm nặng nề văng lên bên tại, hơi thở ấm áp gần đó cũng ùa nhau xông vào lỗ tai hắn.
Thành Tiểu Quy giật mình rụt cả cổ lại, cố sức bình tĩnh lại, trong lòng lại vừa mắng mình ngu ngốc, bốn mắt nhìn nhau, hắn lại thấy hình ảnh của hắn trong mắt hoàng thượng một lần nữa. Xấu hổ không có chỗ nào chui, hắn thuận miệng bịa chuyện “Chân long thiên tử, trong mắt có rất nhiều huyền cơ.” gì gì đó nói ba hoa chích chòe một lúc lâu… Rốt cục cũng nói xong: “Cha thần trước lúc chết có cho thần một lọ thuốc bổ mắt, vi thần…”
Câu “Vi thần về nhà lấy” vừa mới nói xong thì hoàng đế liền tiếp tục phát ngôn: “Chân trẫm hình như cũng không ổn.”
Hôm nay hắn bị sao vậy trời?! Không ngủ được thì thôi, còn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác nữa chứ. Chẳng lẽ là muốn giỡn mặt với thái y ta?
Thành Tiểu Quy hạ quyết tâm, đợi cho hắn viết xong đơn thuốc, nếu là Chu Tiểu Minh đã ngủ sẽ hung hăng mà đánh hắn.
Tuy nhiên việc trước mắt đây vẫn là rất nan giải a.
Khám chân, mà ở ngay cái vị trí này (hoàng thượng chỉ ở đó), dở dở ương ương, vén ống quần lên thì không đến, chỉ có thể cởi quần… Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, cung nữ thái giám đều bị lui ra hết, Thành Tiểu Quy vừa thấy xấu hổ, vừa có chút tự hào, dù sao cũng là long thể nga, dù sao cũng là cởi quần…
Thấy hắn chần chừ không chịu kéo xuống, Chu Tiểu Minh cười lạnh: “Thật ra cũng không có chuyện gì to tát…”
“Ân…” Thành Tiểu Quy còn đang giãy dụa trong lòng.
“Chỉ là ngày mai có sứ giả vào cung xin nghị hòa, trẫm phải tiếp đãi hắn mấy ngày, chắn chắn sẽ phải cỡi ngựa, tỉ võ, mới cho thấy uy phong của đất nước…”
Thành Tiểu Quy nắm chặt tay, mấy câu kế tiếp không cần nghe cũng biết, nếu như đến lúc đó mà chân hắn có việc gì thì cái mạng này của hắn sẽ phải chôn cùng các binh sĩ đã phơi thấy ngoài sa trường.
Dọa cái gì chứ! Ông đây cởi là được chứ gì? Ông mày cũng đã từng đỡ đẻ cho mẹ ngươi rồi! Cùng lắm thì ta thay hoàng hậu trong tương lai trước tiên cỏi quần của ngươi vậy.
Hắn nhắm mắt lại dùng sức mà kéo, sau đó chỉ nghe “xoẹt” một cái, rồi có một bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc hắn: “Rách rồi…”
Kinh ngạc quay đầu lại, hoàng đế bệ hạ đã ngồi dậy.
Thành Tiểu Quy dụi dụi mắt: “bệ hạ không phải đau chân sao?”
Chân của Chu Hiểu Minh rất rắn chắc, nhìn không có vẽ là đang bị đau.
“Ngươi đánh nó một cái là sẽ tốt thôi.
“Ai?”
“Ngươi từ nhỏ đã đánh trẫm, ngươi cho rằng trẫm không biết gì?”
“A!!”
“Chỉ là trẫm chịu đựng thôi.” Chu Tiểu Minh nhìn về phía Thành Tiểu Quy, tuy rằng vẫn là mắt cú mèo nhưng vẫn mang không ít phần uy nghiêm. “Giống như lúc chưa làm hoàng đế nhịn được, lúc quyền lục bất ổn nhịn được, lúc run sợ nhịn được…”
“A!” Tay của Thành Tiểu Quy bị kẹp giữa hai chân hắn, bỗng cảm thấy có cái gì đó rục rịch, bất ngờ sợ đến muốn chết: “Bệ hạ sức khỏe dồi dào, thân thể cường kiện, vi thần đi tìm cung nữ…”
“Tìm cái gì mà tìm?! Nếu vậy thì bọn nữ nhân mà đại tướng quân nhét vào cung đã được ta triệu kiến lâu lắm rồi, đâu cần ta lo lắng, đâu cần ta đối phó, đâu cần ta tranh đoạt quyền hành?” Thành Tiểu Quy và Chu Tiểu Minh đứng sát vào nhau, chẳng lẽ hai mắt cú mèo kia là hoàn toàn vì nước vì dân?
“Vậy… bây giờ bệ hạ đã chính thức nắm quyền, tâm nguyệ đã thành, vi thần cung tỉnh người đi nghỉ ngơi…”
“Trẫm không ngủ được!”
“Vậy thần sẽ khai thuốc an thần cho bện hạ…” Thành Tiểu Quy lúng túng.
“Ái khanh, ngươi biết tại sao trẫm lại ngủ không được không?”
Thành Tiểu Quy lập tức phối hợp hắn lắc đầu.
Chu Tiểu Minh vung ngón trỏ thon dài lên lung lay: “Chính là đại nghiệp đã thành, thù cũ nên trả.”
Thành Tiểu Quy đen mặt… sao lại bị người ta “yêu thương nhung nhớ” ngần ấy năm trời cơ chứ?!
Đêm đã về khuya, tẩm cung lúc này rất yên tĩnh, một người tướng to cao đè Thành Tiểu Quy xuống giường: “Ngươi nói xem… muốn ta “đâm” lại như thể nào đây?”
Thành Tiểu Quy khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm than: “Ông trời ơi, sao lúc đó không để ta chôn cùng với hắn đi cho rồi!”
Cứ như vậy, Thành Tiểu Quy cứ tiếp tục duy trì cái **ộc đời làm thái y tàn khốc đó, mãi cho đến khi hắn thành lão già khụm mụm, thế nhưng việc đó để nói sau.
Sau khi tiếp đãi đặc phái viên xong xuôi, Thành Tiểu Quy bởi vì chữa chứng mất ngủ của hoàng thượng, được lên làm trưởng thái y viện. Hoàng thượng còn đặc biệt lệnh cho Thành Tiểu Quy làm chuyên chúc ngự y. Thế là Thành Tiểu Quy không còn phải xem bệnh cho các vương tôn quý tộc cố tình gây sự nữa rồi.
Các thái y khác đều mơ ước được như hắn, thế nhưng mọi người ai cũng thắc mắc tại sao mọi việc tốt đều đến tay hắn cả. Thành Tiểu Quy cũng nhiều lần bị hỏi câu này, nhưng lần nào cũng làm một cái mặt “có đánh chết ta cũng không nói” cho mọi người xem.
Sau khi nổi danh, Thành Tiểu Quy nổi hứng, bắt đầu cố gắng nghiên cứu thảo dược, hăng hái mà đọc sách thuốc, muốn làm một danh y. Thế nhưng chính bởi vì lý do này… mà mọi người nhìn ra được mánh khóe, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Bởi vì có lần hắn thử dược thất bại, bị trúng độc, các thái y khác cho hắn xem bệnh. Hoàng đế đích thân tới, luôn luôn cạnh giữ ở bên giường, giận giữ quát: “Trị không khỏi…” các thái y đổ mồ hôi hột, trong lòng nói tiếp: “Trị không khỏi các ngươi chôn cùng với hắn.” Ai biết Chu Hiểu Minh hoàng đế bệ hạ lại nói rằng: “Trị không khỏi ta sẽ chôn cùng với hắn.”