|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 18:54:49 GMT 7
Tên truyện: Hoàng hậu đè bẹp Hoàng thượng.
Tác giả: Xuân Huy Cẩm Y.
Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, hài.
Độ dài: 440 chương.
Convert: ngocquynh520.
Edit: Nguyệt Hoa Nhi + Khuynh Thành + Artermis Moon.
Nguồn edit: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Nguồn: khuynhthanhconuong.wordpress.com/
Tiền truyện “Nha đầu béo này là do ai chọn? Chọc mù mắt trẫm mất rồi!” Nhìn thùng nước ‘giai nhân’ xếp hàng đứng với mấy vị mỹ nhân khác, Hoàng đế cơ hồ muốn ngất xỉu. “Đây là Hoàng hậu nương nương do chính Hoàng thượng chọn đó nha—” thánh chỉ đã hạ, sự thật đã thành, Hoàng đế không thể ăn vạ! Đêm động phòng, long sàng bởi vì có nàng ngồi cho nên ngoài ý muốn có chút chật hẹp, “Bộ dáng này của ngươi là như thế nào mà dưỡng thành?! Trẫm ngay cả muốn béo cũng không béo lên được đâu!” Hoàng đế cau mày, dưới ánh đèn, quan sát ‘sai lầm’ chính mình phạm phải, khuôn mặt tròn trịa của nàng toả ra ánh sáng khác thường, sao nàng lại bĩu môi, nữ nhân khi quân đáng chết này lại dám giận dỗi với cả hắn ư?! “Hoàng thượng, khuôn mặt đen sì này của ngài là cho ai xem, đi mau đi, không phải ngài vừa sắc phong bốn phi tử sao, ngài mau đi ôm phi tử của ngài đi!” Nhe răng, dưới ánh đèn khuôn mặt lộ ra biểu tình lãnh khốc, hắn gằn từng tiếng: “Ngươi có biết rằng, nếu không phải là xem trọng mặt mũi tổ tông, ngươi còn mạng mà ngồi trên cùng một cái giường với trẫm được hay sao?!” Nàng không cam lòng, đứng lên, lại đột nhiên ngồi xuống, muốn cùng hắn tranh luận, bỗng dưng một tiếng ‘rắc’ thật lớn vang lên, long sàng thế nhưng bị đè sập! “A. . . . . . Long sàng của trẫm!” “Ây da, Hoàng thượng, vật dụng ở hậu cung của ngài sao lại không bền chắc gì hết vậy?!”
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:03:30 GMT 7
Chính văn 1: Chu Gia Thải Thải Nàng giống như một cái bánh bao, một cái bánh bao nhỏ tròn trịa mềm mại đáng yêu, một cái bánh bao nhỏ ngây thơ khả ái hoạt bát, một cái bánh bao nhỏ thế nhưng lại tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư hoạ, năm đó lúc nàng được sinh ra, cha nàng lần đầu tiên nhìn thấy liền bị gương mặt tròn phúng phính ấy chọc cho cười vang, thật đúng là bảo bối nữ nhi ngoan của ông, thật đúng là, cái bánh bao. . . . . . Một cái bánh bao nghịch ngợm lại thích gây sự. Nàng mặc váy đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại lại nhẵn nhụi, thổi nhẹ cũng có thể bị xây xát, hai má hồng như quả táo chín, đôi mắt hắc bạch phân minh (trắng đen rõ ràng), cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, khi nàng nói chuyện làm người ta yêu đến nỗi muốn cho vào bọc mà mang về, để trong lòng mà yêu thương. Đúng vậy nha, ai ai cũng ưa nàng, Chu phủ trên dưới đều đắc ý, bảo bối được toàn bộ mọi người cưng như của lạ, nhưng chỉ trong lơ đãng, lúc mà mọi người không hề phát giác, thân thể tròn tròn của tiểu bảo bối kia, đã tròn đến không thể nào cứu vãn được. Nơi quen thuộc nhất của Thải Thải, phòng bếp và thư phòng, Thải Thải thích nhất chính là đi một vòng quanh phòng bếp, bốc lên hai quả táo thật to, trong túi lại nhét thêm một gói điểm tâm, trở lại thư phòng đọc kinh duyệt sử, vừa thử nghiệm tư vị sảng khoái trong miệng, vừa ngao du trong dòng lịch sử mênh mông trên dưới ba ngàn năm của Kim Bích vương triều. Có một lần, tất cả mọi người không ai nhìn thấy Chu Thải Thải, nghe nói nàng có một thúc thúc từ Tây Vực trở về không mang gì nhiều, chỉ cho bảo bối Chu Thải Thải một chồng lớn ký sự Tây Vực, bởi vì thúc thúc nàng xem nhẹ việc chữ viết Tây Vực và Trung Nguyên rất khác biệt nhau, mà Chu Thải Thải căn bản đọc không hiểu, vì thế để đọc cho được quyển sách này, nàng nhốt mình trong thư phòng hơn một tháng, chờ khi đại công cáo thành, nàng từ phòng đi ra, thân thể tròn trĩnh do thiếu khuyết hoạt động kia lại càng trở nên thêm tròn. . . . . . So với mặt trăng trên trời lại còn tròn hơn. Vừa vặn lúc đó cô họ của nàng đã mười mấy năm không sống ở kinh thành trở về, vừa mới vào cửa liền bị thân thể tròn vo của nàng lỗ mãng đụng phải nên ngã lăn quay ra đất. Cô họ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, rốt cục mới thốt lên được một câu, “Ai u, con chính là bảo bối Thải Thải của cô sao? Ai u, bảo bối nhỏ à, con thật đúng là cần phải giảm béo nha. . . . . .” Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Chu gia lớn bé đột nhiên giống như bị người ta đánh thức, quả thật đúng vậy, nhìn Thải Thải đúng là hơi tròn một chút, đại khái. . . . . . đại khái. . . . . . đúng là cần phải giảm béo một chút mới được. Nhưng giờ phút này cái bánh bao nhỏ ấy tựa như một con mèo tham ăn dựa vào Chu bá ở phòng bếp, chờ ông dỡ vỉ hấp lên, lấy món điểm tâm hình dạng giống mấy chú thỏ ra ngoài. Chu bá cũng thật thương Thải Thải, bàn tay vừa sờ lên bệ bếp một cái liền biến ra một khối đường hoa quế, thuận thế nhét vào cái miệng anh đào khéo léo đáng yêu của Thải Thải. Chóp mũi hơi nóng bốc lên, mái tóc của nàng bị hơi nước làm cho bết vào trán, bàn tay mũm mỉm vén nó lên, lại làm cho mu bàn tay hiện ra ba bốn năm cái vết nho nhỏ. Thích ý, nàng kiễng chân mong đợi. “Tiểu thư, hôm qua lão gia mới dặn hạ nhân trong nhà không được lén làm đồ ăn cho cô, tốt xấu tiểu thư nên nhẫn nại vài ngày được không? Chờ đến lúc cô gầy lại, lão lại làm một bàn thức ăn thật lớn bù cho cô! Ai, thật ra không biết bọn họ nghĩ gì, béo thì sao, ăn được chính là có phúc nha, lão xem tiểu thư chính là người có phúc từ nhỏ rồi.” Nói xong, lại đau lòng vì cái lệnh cấm tiểu thư ăn chiều của lão gia, “Cơm chiều cũng không cho người ta ăn, đói bụng làm sao chịu được chứ!” Nhìn mẻ bánh bao vừa làm xong liền bọc lại đưa cho Thải Thải: “Lén mang về phòng, đừng để lão gia thấy được.” Nguồn: khuynhthanhconuong.wordpress.com
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:07:42 GMT 7
Chính văn 2: Không nam nhân nào thèm Chu Thải Thải nhìn thấy con thỏ bột nhỏ trắng nõn đáng yêu, thừa dịp còn nóng liền hai ngụm cho vào bụng mình. Gần đây nàng thật không hài lòng về cha mình, không cho nàng ăn no còn không nói, lại còn không để nàng vào thư phòng, cha chỉ sợ nàng ở trong thư phòng hết nằm đến ngồi, nhưng mà sách của nàng…… Ngay khi nàng định đem chiếc bánh bao thứ hai cho vào miệng cắn một miếng…… Lại bị bà nhũ mẫu hấp tấp bắt gặp phải. “Tiểu thư, cô, đấy, kế hoạch giảm béo lại bị ngâm nước nóng rồi, tiểu thư! Ai……” Bà than thở đi qua, cầm lấy chiếc bánh bao trên tay Thải Thải: “Tiểu Thư, nếu lão gia biết sẽ mắng cô mất thôi.” Vừa nghe đến cha, Chu Thải Thải lập tức bĩu môi, hai cánh tay tròn vo trắng như ngó sen ôm lấy cổ nhũ mẫu, nàng dùng giọng nói ngọt ngào lại đáng thương của mình để làm nũng. “Nhũ mẫu, xin đừng nói cho cha biết, nhỡ để cha biết được, ngày mai không chừng sẽ nghĩ ra chiêu gì ác liệt hơn để đối phó với Thải Thải này đây?” Một chiêu dùng cả trăm lần, lần nào cũng qua được cửa này, không hề mạo hiểm, nhũ mẫu nghe xong, khoé mắt hạ xuống, ôm lấy đầu thầm nghĩ, tiểu thư mới mấy tuổi thôi nha, tục ngữ nói, nữ lớn mười tám biến, đối với một đứa nhỏ như vậy mà nói cũng thật hơi quá đáng, bọn họ làm sao nỡ xuống tay được. Nhũ mẫu nhìn món điểm tâm nóng hầm hập trên bàn, lại nhìn miếng bánh lúc nãy sắp vào miệng Thải Thải bị mình làm rơi, thật không đành lòng, bèn cầm lấy một cái nhét vào tay nàng: “Tiểu thư, đây là một cái **ối cùng, thật là **ối cùng nhé?” Đôi mắt to nháy hai cái. “Nhũ mẫu, người đối với Thải Thải thật tốt!” Bị nàng ôm một cái, nhũ mẫu cao hứng bật cười ha hả. May mà không phải bị lải nhải. “Béo như vậy, sau này chỉ sợ không có nam nhân muốn cô!” “Con cũng không cần nam nhân!” Nàng chỉ có sách là đủ rồi. “Không cần nam nhân làm phu quân, ai sẽ nuôi cô chứ?” “Cha con!” “Chẳng lẽ cha cô phải nuôi cô cả đời, lão gia sẽ không làm việc đó đâu!” “Vì sao?” Nàng kháng nghị. “Bởi vì con gái gả không được thì người làm cha sẽ cảm thấy thật mất mặt!” “Ô. . . . . .” Cắn ngón tay, Chu Thải Thải cúi đầu nhìn chân mình, vắt hết óc để giải quyết vấn đề làm thế nào để không cần nam nhân nuôi mình, “Con mở thư cục, viết văn chương, làm một nữ sư phó dạy chữ vậy.” Nàng cảm thấy mình có thể là một nữ sư phó không tồi. Việc nuôi sống bản thân không thành vấn đề rồi! “Cha con không quan tâm con cũng được, con cũng không cần cha đâu!” “Bảo bối à, nữ nhân không thể không lấy chồng, lại càng không thể ăn bám muội phu (em rể), nữ nhân nhất định phải gả cho một nam nhân tốt, giúp chồng dạy con, còn nam nhân phải nuôi nữ nhân, vì vậy chuyện quan trọng nhất cả đời cô, đó chính là lấy chồng!” “Nói tóm lại bảo bối có muốn giảm béo không?” “Không muốn!” “Bảo bối nhỏ à!” Nhũ mẫu vẫn không chịu từ bỏ hy vọng. “Không muốn là không muốn!” Bánh bao nhỏ Chu Thải Thải đối với nhũ mẫu làm một cái mặt quỷ, chốt hạ một câu: “Con nha, sẽ không lấy chồng, không muốn giảm béo, không muốn không muốn, không có nam nhân, con cũng có thể tự nuôi sống chính mình!” Nói xong, nàng chạy biến, cố sức đi vào thư phòng bằng cửa sau, ngay cả ghế cũng không thèm ngồi, nàng an vị trên mặt đất, vừa ăn điểm tâm lại vừa xem chuyện xưa, còn có cả sách tranh nữa. . . . . . Chỉ với một câu, không có nam nhân nuôi, ta có thể tự nuôi chính mình kia, Thải Thải nàng từ một khắc kia liền bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, làm thế nào để nuôi sống bản thân mình, ảo tưởng nhất định phải làm sư phó, sẽ hăng hái đọc thêm sách, ảo tưởng có thể đến tửu lâu đánh đàn làm xiếc, giống như rất nhiều tài nữ trong sách đều dựa vào làm xiếc để nuôi sống chính mình. . . . . . Nàng còn có thể làm đầu bếp nữ, ai da, đúng là còn nhiều thứ cần phải học lắm, phương pháp để nữ nhân có thể tự nuôi mình đúng là ngày càng nhiều nha. Chu Thải Thải làm không biết mệt là gì, từ lúc mười tuổi năm đó đã bắt đầu lên kế hoạch vì tương lai có thể tự nuôi bản thân, cũng vì tương lai nhỡ đâu bị cha đuổi ra khỏi nhà. . . . . . Nguồn: khuynhthanhconuong.wordpress.com
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:12:21 GMT 7
Chính văn 3: Cha lại thăng quan. Thời vận của Chu gia không phải là tốt bình thường, có người nói, Chu Thải Thải chính là phúc tinh của Chu gia, cha nàng ban đầu chỉ là một tiểu thư lại trong kinh thành, không cai quản người, chỉ nhúng tay cai quản ba mươi tám toà thư khố trong nội thành mà thôi. Cho đến mấy năm sau, trước khi Chu Thải Thải được sinh ra, thế nhưng không hiểu một bước giẫm phải vận phân *** gì, lại cứu một mạng của Hoàng thượng, vì thế lại được Hoàng thượng coi trọng, ngài cho rằng cha nàng thật có tài hoa, thăng làm thị lang điều đến Lại bộ, rồi bởi vì ở Lại bộ nhân duyên rất tốt, kết quả vài năm lại làm Lại bộ Thị lang, hiện tại, ông vừa mới nhận lệnh của Hoàng thượng, tiếp nhận chức Lại bộ Thượng thư. Chu gia đối với Hoàng thất trung thành là điều trời đất có thể làm chứng, nghe nói Hoàng thượng đã từng nói rằng, phóng tầm mắt hết thảy cao thấp Kim Bích hoàng triều, người mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất chính là cha của Chu Thải Thải. Vận làm quan thuận buồm xuôi gió của ông thật khiến người ta hâm mộ đến không thể tin được. Lễ Thượng nguyên (Lễ Nguyên tiêu hay Tết Nguyên tiêu) gió tuyết, phủ Chu Thượng thư dù bị ngập trong tuyết trắng vẫn giăng đèn kết hoa vui vẻ, tuy rằng Chu lão gia từng nói qua thái độ làm người phải khiêm tốn, thật khiêm tốn, nhưng lần này là Hoàng thượng muốn mượn Chu phủ của ông làm nơi để quan viên có cơ hội được giao lưu, không phải muốn ám chỉ ông sắp làm lớn hay sao? Chu lão gia hiểu được, Hoàng thượng đối với Chu gia thật ân sủng, ngài chính là muốn nói cho người trong thiên hạ, lấy lòng người của Chu gia, chính là lấy lòng Hoàng thượng, Chu lão gia ông là người một nhà với Hoàng thượng. Trong phủ người người qua lại, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, nô bộc nha hoàn náo nhiệt thu xếp, mỗi người mồ hôi như mưa, ngoài phủ người người qua lại không ngừng, quan to quý tộc đến còn nhiều hơn so với dự tính, Chu lão gia trong lòng mặc niệm vô số lần, ân điển a ân điển, đây đều là ân điển của Hoàng thượng nha. Trong không khí sôi trào như vậy, cả toà phủ chỉ có một nơi không bị **ốn hút mà thôi, đó chính là Chu Thải Thải tây sương khuê phòng. Trước đài trang điểm trong khuê phòng, mười bảy tuổi Thải Thải men theo ánh sáng ngọn đèn lẳng lặng đọc sách, hiện tại nàng đã chán sách sử, lại say mê loại tiểu thuyết diễn nghĩa mới nổi gần đây, phần lớn là giảng thuật công to chí lớn của anh hùng giang hồ, công thần khai quốc, còn có một ít chuyện về tài tử giai nhân, nam nữ hoan ái, nàng cũng không bỏ qua, bất quá lại mang theo ánh nhìn phê phán, giả ơi là giả, tất cả đều là giả, thiên hạ ở đâu lại có nam nhân đối tốt với nữ nhân như vậy, hừ, đều là gạt người cả. Chu Thải Thải không tin, cũng cảm giác chuyện này cũng không liên quan gì đến mình cả. “Tiểu thư, hôm nay phòng bếp làm rất nhiều món ngon, thế nhưng lão gia ra lệnh không để tiểu thư chạm vào. Nhìn thấy người khác vui chơi tiêu khiển, tiểu thư ngay cả cơm chiều cũng không được ăn, lòng em thật đau nha.” Linh Nhi quả thật không nhịn được, kỳ thật bộ dáng tiểu thư vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, từ bé nàng đã ở chung một chỗ với tiểu thư, cảm thấy tính tình tiểu thư vừa hiền hoà lại rộng lượng, cũng giống như thân thể của chính nàng vậy! Chưa bao giờ để bụng những chuyện nhỏ nhặt, nàng nha, lòng của nàng lại bao dung, nam nhân so ra cũng không bằng, thiên hạ muốn đuổi theo cũng không kịp. “Tiểu thư, Nguỵ tướng quân với Ngô Hiểu Hiểu rốt cục sẽ ra sao?” Nàng chính là muốn hỏi câu chuyện trong tiểu thuyết diễn nghĩa, tiểu thư thỉnh thoảng cũng kể cho nàng nghe mấy câu chuyện xưa, chuyện nàng quan tâm nhất chính là danh kỹ đáng thương Ngô Hiểu Hiểu có được ở bên Nguỵ tướng quân hay không? “Tiểu thư, cô nói đi.” Chu Thải Thải tuỳ tiện trả lời một câu: “Thành thân.” Linh Nhi nghe xong vui mừng, lại tiếp tục hỏi: “Có sinh con không?” “A. . . . . .” Chu Thải Thải tạm dừng một lát, lại tiếp tục nói: “Không sinh con, sau này Ngô Hiểu Hiểu bị tướng quân bỏ, Nguỵ tướng quân lấy công chúa, cùng công chúa sống vui vẻ với nhau.” Nàng tuỳ tiện sơ lược lại cho Linh Nhi, bàn tay lại nhét một quả mơ vào miệng. Thật ra nàng cũng không để ý mấy chuyện này, cái nàng để ý chính là ông tác giả này lại có thể miêu tả nên khung cảnh chiến trường vô cùng nhập thần khiến nàng thập phần bội phục. Kết quả, một lúc sau lại nhìn thấy Linh Nhi ngồi một bên khóc ròng, cầm kim may đâm vào bàn may, âm thầm nguyền rủa! “Linh Nhi, em làm gì vậy?” “Tiểu thư, lúc trước cái tên Nguỵ tướng quân còn cùng Ngô Hiểu Hiểu thề non hẹn biển, em cảm động cả đêm đều không ngủ được, nhưng tại sao liền trở mặt, bảo bỏ là bỏ đâu?” Nàng không phục, vô cùng không phục, Linh Nhi nói: “Em thấy, cái tên Nguỵ tướng quân kia nhất định sau này sẽ chịu báo ứng cho mà xem!” Báo ứng? Chu Thải Thải nghĩ ngợi, hình như Nguỵ tướng quân không tệ lắm, lại còn cùng công chúa sinh con. . . . . . “Tiểu thư, Linh Nhi thật tức giận! Quyển sách vô vị kia, cô đừng xem nữa!” “Được được, xem cũng sắp xong rồi mà.” Nàng cúi đầu, giữ chặt quyển sách, chỉ sợ tiểu Linh Nhi điên lên xé rách sách của nàng mất thôi. Nguồn: khuynhthanhconuong.wordpress.com
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:14:51 GMT 7
Chính văn 4: Tin đồn tuyển phi. “Tiểu thư, Linh Nhi nghe nói năm sau Hoàng thượng muốn tuyển tú nữ đấy! Tiểu thư của văn võ bá quan ngoài tứ phẩm, phàm là đủ mười sáu tuổi trở lên đều phải tham tuyển, hiện tại mới nghe phong phanh, các quan lại trong kinh đã thu xếp chuẩn bị cho con gái của mình, chỉ vì muốn Hoàng thượng lão gia nhìn đến sẽ thích cho nên ra sức tìm người vẽ đẹp một chút, bây giờ phòng của các hoạ sĩ trong kinh thành đến nứt ra vì số bạc này đấy. Trong đó còn có cả tiểu thư của Vương Thị lang, chính là người đã thay thế chức của lão gia, tư sắc còn hơn cả Hoắc đại tiểu thư trong truyền thuyết năm đó vài phần, cho nên mọi việc còn chưa ra sao mà mặt vị Vương Thị lang kia lúc nào cũng hếch lên, bộ dáng giống như con gái nhà mình đã được làm nương nương không bằng ấy! Tiểu thư, lão gia chúng ta chỉ có một mình tiểu thư là con gái thôi, hẳn sẽ không đem bức hoạ của cô dâng lên đâu nhỉ?” Trong tay Thải Thải cầm quyển tiểu thuyết “Cẩm Bình ký” kể về chuyện của một tên công tử trẻ tuổi hoang dâm vô độ, thê thiếp thành đàn, thê thiếp hắn ta vì tranh thủ tình cảm mà ngươi lừa ta gạt lẫn nhau, trong lòng nàng vô cùng phản cảm, chậm rãi nhấp một ngụm nước mơ, nàng trầm ngâm lại một câu: “Không có chuyện đó đâu, ta béo thế này, cho dù tham tuyển cũng sẽ bị loại, cha cũng không ngốc, nhỡ đâu vị quan chủ thẩm kia nói, Chu Thải Thải, cô béo quá, mau về nhà đi, như vậy sẽ rất mất mặt, cho nên cha sẽ không bí quá hoá liều, ta cũng không cần phải lo lắng gì cả.” Bỏ ly nước mơ xuống, nàng lại tiếp tục đọc sách. Thải Thải hằng ngày tìm vui trong sách, tuy rằng thân thể nhiều thịt, nhưng thật ra nàng cũng là một tài nữ, nàng lại bị hình tượng mập mạp này che khuất, thêm nữa cũng không thích mặc y phục quá hoa lệ, thỉnh thoảng khi ra khỏi cửa, người ta còn nhầm tưởng đó là một hạ nhân béo tốt của Chu gia. Nhưng Thải Thải là một người như vậy, không hề để ý đến lời nói cũng như ánh mắt của người khác, y theo lời nàng nói, vì cớ gì phải để lời nói người ta làm loạn lòng mình? Thân thể này của nàng là do trời sinh, lão gia từng nhẫn tâm bắt nàng nhịn đói ba ngày, **ối cùng ngay cả một chút thay đổi cũng không có. Sắc mặt tiểu thư phờ phạc, không còn sành ăn như trước, tuy rằng vẫn còn béo, nhưng làn da trắng như tuyết thổi nhẹ cũng xây xát, mềm mại vô cùng. Mắt tiểu thư rất tròn, miệng anh đào nhỏ, tóc đen như mây, ai cũng có thể nhìn ra nàng có tiềm chất mỹ nhân, đáng tiếc, tiềm chất vẫn chỉ là tiềm chất, bộ dáng nàng khi gầy đi là gì, đến nay còn chưa có ai tưởng tượng ra được. “Tiểu thư, nếu cô gầy lại một chút, biết đâu sẽ có mệnh được làm nương nương cũng nên.” “Nương nương?” Nàng nhẹ nhàng bật cười, đôi má lúm đồng tiền càng sâu, “Nương nương gì chứ.” Nàng không hề ôm mộng làm nương nương, không phải là xấu hổ về thân hình mình, chính là vì có một ít tiểu thuyết diễn nghĩa về hậu cung nương nương, làm sao có thể có được một kết cục tốt, hồng nhan bạc mệnh, cho dù được đứng cao hơn người khác thì đã phải làm bao nhiêu chuyện? Làm sao có thể so sánh với hiện giờ ở nhà, lại có cả cha mẹ, tự do tự tại. Haiz, cho dù nếu không có cha, nàng vẫn có thể rời nhà, ra ngoài tự mưu sinh, hoặc là giả làm nam nhi, mà cũng thật bất công nha, tại sao lại không có một ai bình phẩm dáng người từ đầu đến chân của nam nhân cả? Đời người vui vẻ được bao lâu, nếu có thể ung dung tự tại thì nên ung dung tự tại đi. . . . . . . Trên đời thật khó để tìm ra một kẻ hữu tình, nhất lại là nam nhân. Nàng hơi ngẩng đầu, cẩn thận suy nghĩ, thật ra cũng không phải đối với nam nhân đặc biệt cảm thấy chán ghét, nhưng nếu được chọn, nàng tình nguyện chọn một tấm chân tình không bao giờ thay đổi, điều này cùng vẻ ngoài lại có quan hệ gì đâu? Mà với tấm thân thể này, giúp nàng thoát khỏi tuyển phi, lại có thể giúp nàng chậm rãi chờ đợi một tấm chân tình, thà muộn còn hơn ẩu mà. “Nếu gặp được người yêu ta thật lòng, lúc đó ta liền gả, nhỡ không gặp được, ta sẽ không gả vậy.” Nàng thản nhiên nói. Đáng tiếc thay Linh Nhi lại ngộ nhận rằng tiểu thư nàng là xấu hổ với dáng người của mình, cho nên, cam chịu. Nguồn: khuynhthanhconuong.wordpress.com
|
|