|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:36:04 GMT 7
Tác giả: Tử Tuyết Ngưng Yên
Độ dài: 197 chương (hoàn) + 7 phiên ngoại
Edit: bachanh (29 chương đầu) & gau5555
Nguồn: meoconvuichoi.wordpress.com/
Nội dung giản giới:
Nhạc Du Du nàng vậy mà cũng xuyên qua.
Hơn nữa xuyên vào vương phủ, thiếu chút nữa đã bị xem là thích khách mà giết chết.
“Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…”
“Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi.
“Bởi vì ta là Vương gia…”
Vì thế, để bảo vệ tính mạng, Nhạc Du Du cùng một Vương gia “sáu tuổi” bái đường thành thân
——
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:38:17 GMT 7
Chương 1: Xuyên Việt Hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, Nhạc Du Du một bên nhét tai phone vào lổ tai, nghe di tác của Micheal Jackson, một bên nhảy nhót trên đường cái. Thời tiết hôm nay không tồi, không khí không tồi, tóm lại mọi thứ đều không tệ lắm, vì thế tâm tình của Nhạc Du Du cũng không tệ. Trên cầu vượt, có người đang chào bán đĩa lậu, sách lậu, thu hút không ít người ghé lại xem, Nhạc Du Du biết, đa số những người đó đều là dân lừa gạt, không khỏi bĩu môi. Đúng lúc này, bỗng dưng có người hô to “Dân phòng tới”, phía trên cầu vượt vốn yên lặng đột nhiên huyên náo hẳn lên, những người bán hàng nhanh như chớp đã gói chồng đĩa lậu bày trên mặt đất lại, xoay người bỏ trốn. Thế là, Nhạc Du Du bất hạnh bị một người va mạnh vào, sau đó cùng với một tiếng “A” thê thảm là tư thế vạn phu bất đương chi thế rơi xuống cầu vượt. Vốn tưởng rằng bản thân cho dù không bị dòng xe phía dưới cán thành thịt vụn thì cũng được người hảo tâm (*) chở tới bệnh viện, nhưng khi mở mắt ra thì nàng ngây người. (*) hảo tâm: tốt bụng Chỉ thấy xung quanh có bảy tám nam nhân, tất cả đều mặc trang phục cổ quái, trong tay còn cầm trường thương đoản kiếm, từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng như hổ rình mồi. Nhạc Du Du không nhịn được nuốt vào một ngụm nước miếng. Tất nhiên, nếu chỉ bị người ta nhìn nhằm chằm, Nhạc Du Du không sợ, mấu chốt chính là thứ trên tay của mấy thằng cha này lại chỉa vào cổ nàng, việc này sao không khiến nàng buồn bực cho được. “Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu hồi mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có chút mếu máo. Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân. “Không lấy ra? Cũng không sao.” Nhạc Du Du âm thầm nuốt nước miếng, dù sao cũng phải hiểu rõ tình huống hiện tại, lại một lần nữa lấy hết dũng khí, “Vậy cho ta hỏi một chút, chỗ này là nơi nào a? Tổ làm phim sao? Diễn viên là ai a?” Lúc này, bọn thị vệ nhìn nhau, thế nhưng, vẫn không nói lời nào, bởi vì, lời của nữ nhân này, bọn họ nghe không hiểu. Nhạc Du Du hỏi thăm hai lần không có kết quả, dùng tay sờ sờ dưới thân, dĩ nhiên là bãi cỏ, dứt khoát nằm xuống, vừa rồi rướn người nói chuyện, mỏi quá, nếu mấy người này không muốn mở miệng, vậy nàng cũng không ép buộc, muốn làm gì thì làm đi (Bạch Anh *mắt tỏa sáng* : thiệt không – đúng chuẩn sắc nữ). Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, một cái bóng lớn ngăn tầm mắt của Nhạc Du Du lại, một đôi mắt trong suốt to tròn nhìn nàng chằm chằm. Nhạc Du Du lại nhịn không được nuốt nước miếng một cái (Bạch Anh: chắc khát dữ lắm rồi), vội vàng gượng nửa thân trên dậy, đối diện là một khuôn mặt gần như hoàn mỹ, phía sau là mái tóc màu đỏ dài tới thắt lưng, lúc này bởi vì chủ nhân khom người mà tung bay trước ngực, càng tăng thêm cảm giác mị hoặc. Du Du tuy không tính là người mê trai, nhưng mà nhìn khuôn mặt trước mắt, vẫn nhịn không được há to miệng, ai vậy a? Sao bộ dạng lại xinh đẹp thế này? Chẳng qua, quần áo trên người sao lại sặc sỡ như vậy? Nhìn vào chẳng chút thẩm mĩ gì cả. “Tỷ tỷ, sao tỷ lại nằm trên mặt đất vậy?” Lãnh Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn Nhạc Du Du, trong đôi mắt to một mảnh trong sáng, “Đang ngắm sao hả?” Nói xong, còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời rộng lớn chói chang, “Nhưng mà không phải chỉ có ban đêm mới có sao sao?” Ách? Nhạc Du Du chớp chớp mắt, cách nói chuyện cùng ngữ điệu của anh đẹp trai này sao lại quái như vậy chứ? Tuy nhiên, đối mặt với anh đẹp trai, Nhạc Du Du chỉ kinh ngạc hai giây, sau đó ha hả cười “Mặt cỏ rất thoải mái, tỷ tỷ nằm xuống nghỉ ngơi một chút.” “Thiệt không? Ta cũng muốn nằm.” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, liền nằm xuống bên cạnh Nhạc Du Du. Nhạc Du Du không nói gì, ngồi dậy, nhịn không được sờ vào mái tóc của hắn “Suất ca, ngươi thật biết chạy theo mô đen a, dĩ nhiên để tóc dài như thế, còn nhuộm đỏ, chậc chậc, bất quá rất đẹp.” Nói trắng ra là yêu nghiệt. “Vậy sao tóc của tỷ tỷ lại ngắn như vậy?” Lãnh Hạo Duyệt cũng ngồi dậy, “Bất quá, cũng rất đẹp đó.” Taycủa Nhạc Du Du xoa đầu của hắn, tiểu tử này nói chuyện, nàng thích Nguồn: meoconvuichoi.wordpress.com/
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:40:03 GMT 7
Chương 2: Tuổi không là vấn đề “Cái này, suất ca a, ngươi biết mấy ca ca đó không?” Nhạc Du Du thoáng nhìn mấy tên thị vệ vẫn chưa rời đi, thử dùng nam nhân tóc đỏ giống hệt yêu nghiệt này làm cầu nối một chút. “Quen a.” Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, “Bọn họ là thị vệ vương phủ a, tỷ tỷ không biết sao?” Vương phủ? Nhạc Du Du suýt chút nữa sặc nước miếng, đây là thời đại gì rồi mà còn vương phủ nữa? Chẳng lẽ là… một ý niệm đáng sợ lóe lên trong đầu, Nhạc Du Du không khỏi rùng mình, thế nhưng, lập tức xấu hổ cười “Ha ha, tỷ tỷ ta không phải mới tới sao?” Không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, may mà không bị nghi ngờ là thích khách rồi giết ngay tại chỗ a. “Tỷ tỷ, tỷ lạnh hả?” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng dưng kéo tay Nhạc Du Du, sau đó thổi hơi nóng cho nàng, “Hạo Nguyệt thổi thổi một hồi, tỷ sẽ không lạnh nữa.” Nhạc Du Du không khỏi run run, xem thời tiết lúc này, chắc hẳn là mùa hè, nàng không lạnh, mà tâm của nàng lạnh a. “Tỷ tỷ, có phải tỷ đỡ hơn nhiều rồi phải không?” Lãnh Hạo Nguyệt hé ra khuôn mặt tươi cười. “Đỡ hơn nhiều rồi.” Nhạc Du Du lại nở một nụ cười khó coi còn hơn khóc, “Việc này… suất ca a, bộ dáng của bọn họ dường như muốn giết ta thì phải, ngươi nếu quen biết bọn họ, có thể thay ta giải thích với bọn họ, ta là người tốt, là công dân lương thiện, không phải thích khách…” Nhạc Du Du khẩn cầu nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, bộ dạng đáng thương. “Xâm nhập Vương phủ đương nhiên phải giết rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, “Dật ca ca còn nói, có thể tru di cửu tộc nữa đó.” Nhạc Du Du thầm lau mồ hôi lạnh, may mà, trong thời đại này nàng không có cửu tộc. “Hay là, tỷ tỷ làm vợ ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết tỷ…” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt to vô tội, chăm chú nhìn Nhạc Du Du. “Vì sao?” Nhạc Du Du nhìn người con trai giữa đao quang kiếm ảnh, trán đổ đầy mô hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…” Nhìn bộ dạng nghiêm túc vỗ ngực của hắn, Nhạc Du Du thật sự có một loại cảm giác muốn ngất đi. “Tỷ tỷ không tin hả?” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên mếu miệng, nước mắt cũng bắt đầu tích tụ. “Tin.” Nhạc Du Du cảm thấy hơi áy náy, tiểu bằng hữu đơn thuần như vậy, sao mình lại có thể hoài nghi được chứ? Vội vàng xoa đầu của hắn, “Vậy nói cho tỷ tỷ, ngươi mấy tuổi rồi.” “Sáu tuổi.” Lãnh Hạo Nguyệt rất tự hào ngưỡng cao đầu. Bùm! Nhạc Du Du có cảm giác muốn thân mật lại với mặt cỏ, hai mắt trắng dã. “Nhưng mà, Ngọc đại thúc nói ta hai mươi, còn nói ta là nam tử hán, có thể cưới vợ, tỷ tỷ, tỷ nói ta rốt **ộc là bao nhiêu tuổi?” Biểu tình rất mù mờ, “Sáu tuổi thì không phải là nam tử hán hả? Vậy thì không được cưới vợ luôn sao?” “Ách, tuổi tác không là vấn đề.” Ái tâm của Nhạc Du Du rốt **ộc bị biểu tình vô tội lại mù mờ cùng khuôn mặt tuấn tú hết số zách kia đá văng đi rồi, tất nhiên, quan trọng hơn là suy nghĩ cho an toàn của bản thân, nàng **ối cùng cũng gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lãnh Hạo Nguyệt. “Thật sao? Thật tốt quá.” Lãnh Hạo Nguyệt vừa nghe, lập tức nhảy lên, hơn nữa còn tiện tay nắm lấy tay Nhạc Du Du, kéo nàng chạy đi, vừa chạy vừa kêu: “Ngọc thúc, ta có vợ rồi…” Đỉnh đầu Nhạc Du Du có một đám quạ đen bay qua. **ối cùng, sau khi đi vào một viện tử, Nhạc Du Du nhìn thấy một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi ra đón, vẻ mặt vui vẻ: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia!” Bọn nô tài đứng ở phía sau cũng quỳ xuống hô: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia.” “Sao hả?” Lãnh Hạo Nguyệt đắc ý nhìn Nhạc Du Du, “Tin chưa hả?” Nhạc Du Du gật đầu, còn có thể không tin được sao? Nguồn: meoconvuichoi.wordpress.com/
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:42:41 GMT 7
Chương 3: Hôn môi Dựa theo ý muốn của Lãnh Hạo Nguyệt, tốt nhất là thành thân ngay lập tức, như thế thì hắn sẽ có vợ, sau này lại có em bé, hắn cũng có thể trở thành phụ thân. Nhưng mà, hắn dù sao cũng là vương gia, con ruột của đương kim hoàng thượng, tuy rằng là một đứa ngốc, nhưng chuyện lập phi không thể “hoa loa kèn” được. Dưới sự khuyên can dai dẳng của Ngọc thúc, Lãnh Hạo Nguyệt mới không nổi tính tình trẻ con nữa, đáp ứng vào cung thỉnh cầu phụ hoàng tứ hôn. “Tỷ tỷ.” Mới từ hoàng cung trở về, Lãnh Hạo Nguyệt liền khẩn trương nhảy xuống xe ngựa chạy thẳng vào sân, nhào vào lòng của Nhạc Du Du đang ngồi ngẩn người trong hoa viên (tên này thật háo sắc, bất quá ta thích), “Phụ hoàng đã đồng ý cho tỷ làm vợ của ta.” Nói xong, còn khoe ra một **ộn lụa nhung màu vàng, Nhạc Du Du biết, đó là cái được gọi là thánh chỉ. Tất nhiên, chuyện này nằm trong dự kiến của Nhạc Du Du, bởi vì hai hôm nay nàng ở trong vương phủ cũng nghe ngóng được một chút chuyện, Lãnh Hạo Nguyệt không phải khờ khạo từ tấm bé, mà bốn năm trước xảy ra một việc, khiến cho bộ não của hắn bị thương tổn, trí lực giảm sút về năm sáu tuổi. Bởi vì vất vả lắm mới giữ được tánh mạng, cho nên Hoàng Thượng đối với hắn bình thường đều muốn gì thì đáp ứng cái đó, mà Hoàng Hậu không phải là mẹ đẻ của hắn. Tuy nhiên, ả cũng không rỗi hơi đi làm khó một tên ngu si. **ối cùng thì bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Nhạc Du Du không khỏi tò mò, đồng thời càng thêm thông cảm với Lãnh Hạo Nguyệt. “Tỷ tỷ, làm vợ ta tỷ không vui sao?” Thấy Nhạc Du Du không tập trung, lòng tự trọng của Lãnh Hạo Nguyệt bị đả kích, mếu máo, sắp sửa khóc ra nước mắt. “Vui chứ.” Nhạc Du Du vội vàng hoàn hồn, yêu thương xoa xoa mặt hắn, hài tử đáng thương a. (xin lỗi chứ, bạn mới là người đáng thương ấy… còn sao thì, sau này sẽ rõ.) “Vậy tại sao tỷ không hôn Hạo Nguyệt.” Làm nũng một cách trắng trợn, “Ngọc thúc nói, làm vợ chồng rồi thì có thể hôn nhau.” Nhạc Du Du bỗng dưng rất muốn ghẹo hắn: “Nhưng mà, chúng ta còn chưa thành thân nha.” “Nhưng phụ hoàng đã đáp ứng rồi mà.” Lãnh Hạo Nguyệt chớp to mắt nhìn Nhạc Du Du, “Lời phụ hoàng nói chính là vàng ngọc, chỉ cần nói được, thì sẽ được.” Nhạc Du Du dở khóc dở cười, tiểu tử này thật sự khờ khạo sao? Sao lại có cảm giác giả làm trư ăn thịt lão hổ a? Hắn cái gì cũng đều biết. “Phụ hoàng còn nói, ngày mai chúng ta có thể bái đường nha.” Lãnh Hạo Nguyệt dường như rất tự hào. “Vậy phụ hoàng ngươi nói sao thì vậy đi.” “Tỷ tỷ đáng phạt, tỷ cũng phải gọi phụ hoàng.” “A.” Nhạc Du Du gật đầu, không ngờ còn được làm hoàng thân quốc thích a, “Phụ hoàng, là phụ hoàng.” “Hì hì, vậy phạt tỷ tỷ hôn Hạo nhi.” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong liền sáp lại gần. Nhạc Du Du đành phải hôn vào má hắn một cái. “Không phải.” Lãnh Hạo Nguyệt còn chưa chịu bỏ qua, “Lúc Dật ca ca hôn Đào Hồng tỷ tỷ, Hạo nhi có nhìn lén à nha, là môi hôn môi, Hạo Nguyệt cũng muốn hôn môi tỷ tỷ…” Nói xong, còn chu miệng. “Ách, Đào Hồng tỷ tỷ là ai?” “Cái đó Hạo nhi cũng không biết, chỉ biết nàng ở Hàm Hương lầu ở cách đây một con phố, chỗ đó có thiệt nhiều tỷ tỷ…” Kỷ viện ?! Đây là phản ứng đầu tiên của Nhạc Du Du, trực giác nói cho nàng biết Dật ca ca trong miệng Lãnh Hạo Nguyệt tuyệt đối không phải là người tốt, dám mang Lãnh Hạo Nguyệt vừa đơn thuần vừa đáng yêu như thế này tới kỹ viện? Không khỏi có chút tức giận, sắc mặt trầm xuống “Về sau không được tới những chỗ như thế nữa.” Lãnh Hạo Nguyệt hiển nhiên bị dọa sợ rồi, trong đôi mắt to ẩn ẩn nước mắt, tuy nhiên, vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, nhất thời, yêu cầu đòi hôn môi cũng quên luôn. “Ách, tỷ tỷ cũng không phải đang giận Hạo nhi.” Nhìn biểu tình vô tội của hắn, Nhạc Du Du bỗng dưng dâng lên một cảm giác áy náy, vội vàng kéo hắn vào lòng “Mấy chỗ như vậy không thích hợp ngươi tới, hiểu không?” “Vậy tỷ tỷ cũng không được đi.” Lãnh Hạo Nguyệt vùi đầu vào ngực nàng, cọ qua cọ lại, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt khó mà phát hiện được. Nhạc Du Du bị người ta ăn đậu hủ mà cũng không phát hiện được, chỉ hơi gật đầu Nguồn: meoconvuichoi.wordpress.com/
|
|
|
Post by Yukiyoukai on Aug 12, 2013 19:44:52 GMT 7
Chương 4: Ngủ Vương phủ, trong thư phòng. “Ngươi thực sự muốn cưới nàng?” Trình Dật lười biếng ngồi đối diện Lãnh Hạo Nguyệt, “Nhạc Du Du này cho dù làm gì cũng không thể điều tra rõ a.” Nói tới đây, hắn thật buồn bực, Tinh Nguyệt Các là tổ chức tình báo lợi hại nhất chốn giang hồ, mạng lưới tình báo có ở khắp ngũ hồ tứ hải (*), thế nhưng nữ nhân gọi là Nhạc Du Du này, thật giống như người từ trên trời rớt xuống, qua ba ngày hắn ngay cả một tin *** má cũng tra không ra. (*) ngũ hồ tứ hải: mọi nơi, trên cả nước Tất nhiên, hắn đã không biết rằng, Nhạc Du Du thực sự từ trên trời rớt xuống. Ánh mắt Lãnh Hạo Nguyệt thâm thúy mà phức tạp, thật lâu sau mới gật đầu, “Phải.” “Thế nhưng, ngươi không sợ nàng là gian tế của đối phương?” Trình Dật đối với quyết định của Lãnh Hạo Nguyệt giật mình không thôi, “Chẳng lẽ chuyện bốn năm trước…” “Đừng nhắc lại chuyện bốn năm trước.” hàn quang chợt lóe lên từ trong mắt Lãnh Hạo Nguyệt, “Chuyện như vậy tuyệt đối không có khả năng lặp lại lần nữa.” Tuy rằng ngồi cách nhau một khoảng cố định, thế nhưng, Lãnh Hạo Nguyệt phát ra hàn khí vẫn khiến Trình Dật không tự chủ được mà sợ run cả người. “Hơn nữa, nàng không phải là Minh Nhu.” Ánh mắt Lãnh Hạo Nguyệt khép lại phân nửa, “Ta cũng không phải là ta bốn năm trước.” “Vậy thì tốt rồi.” Trình Dật gật đầu, chuyện bốn năm trước, bi thương quả thực rất lớn, hắn không hy vọng Hạo Nguyệt lại giẫm lên vết xe đổ năm đó. “Kỳ thật, cưới nàng thì mới có lợi.” Khóe miệng của Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên cong lên, “Nếu nàng thật sự do hắn phái tới, như vậy, chúng ta vừa lúc tương kế tựu kế, nếu như không phải…” Tới đây thì hắn không nói thêm gì nữa. Hiệu suất làm việc của vương phủ rất cao, Hoàng Thượng vừa ban thánh chỉ, chỉ mới một ngày, đồ đạc dùng để kết hôn đều đã được chuẩn bị tươm tất, hơn nữa trong cung còn phái người đưa lễ vật tới. Nhạc Du Du nhìn từng rương, từng hộp, không khỏi cảm thán trong lòng, có tiền thật tốt, không đúng, là có quyền thật tốt. Vốn ngày mai thành thân, hai người không thể gặp mặt, thế nhưng, Lãnh Hạo Nguyệt lại giống như tiểu hài tử, nói nào là phụ hoàng không đồng ý thì thôi, bây giờ phụ hoàng đồng ý rồi, Nhạc Du Du chính là vợ của hắn, đương nhiên phải cùng vợ ngủ chung giường, nên đòi ở lại phòng của Nhạc Du Du mà không chịu rời khỏi, thành thử Ngọc thúc cảm thấy khó xử. “Ngọc thúc, quên đi.” Nhạc Du Du thật sự không đành lòng nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Lãnh Hạo Nguyệt, đành phải chiều hắn, dù sao ngày mai cũng phải thành thân, sớm một ngày cũng không chết ai cả. “Khiến cô nương thêm phiền toái.” Ngọc thúc cảm kích thở dài. “Ngọc thúc, phải gọi là vương phi nha.” Lãnh Hạo Nguyệt vui vẻ ôm bả vai của Nhạc Du Du, nghiêm túc chỉ ra chỗ sai của quản gia. (hic, anh thật biết đóng kịch, chỉ hận sinh không đúng thời, nếu không anh đã trở thành ảnh đế rồi T_T) “Dạ, vương gia nói phải, nô tài nên gọi là vương phi.” Ngọc thúc vội vàng gật đầu, “Vậy nô tài cáo lui.” Nói xong, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Nhạc Du Du chỉ xấu hổ cười cười, vương phi, quả thực là một xưng hô có phân lượng. “Tỷ tỷ, chúng ta ngủ đi.” Lãnh Hảo Nguyệt nói xong liền bước tới định cởi quần áo Nhạc Du Du. “Việc này…” Nhạc Du Du cả kinh, vội vàng lấy tay của hắn ra, “Ngươi phải ngoan ngoãn ngủ, ngày mai sẽ mệt lắm đó.” Lãnh Hạo Nguyệt ủy khuất rút tay về. “Ngoan.” Nhạc Du Du cảm thấy mình bị người này trấn áp rồi, chỉ cần hắn lộ ra bộ dạng này, mình lại có cảm giác ngược đãi trẻ em, vội vàng an ủi, “Ngủ ngoan.” “Thế nhưng, Dật ca ca cùng Đào Hồng tỷ tỷ lúc ngủ đều cởi sạch quần áo a…” Lãnh Hạo Nguyệt ủy khuất lẩm bẩm. Nhạc Du Du nghe thấy “Dật ca ca” liền nhức đầu, giọng nói cũng trở nên không vui “Hắn là hắn, ngươi là ngươi, về sau không được học theo hắn, ngủ.” Sau đó ngoảnh đầu lại nằm xuống. Nguồn: meoconvuichoi.wordpress.com/
|
|